Diễn biến trên chiến trường đúng như Bành Cửu phán đoán, kỵ binh Vũ Thắng quân không xung kích mà vòng lại sau lưng giáp sĩ, vũ khí thô sơ của Nông quân đối diện với bộ binh mặc trọng giáp không tạo thành quá nhiều uy hiếp.
Nông quân không kịp chi viện cho tuyến đầu, khiến tiền quân gần như đã bị đánh tan, Địch Thanh lệnh ngu hầu Tôn Nguyên Quý: - Ngươi tức tốc dẫn binh mã bản bộ vòng qua chiến trường tới Tân Dương, nhanh!
Dư Tĩnh đang định hỏi vào lúc khẩn yếu thế này sao lại chia binh thì Dương Điền kéo một cái chỉ: - Xem kìa, Vân đô giám lại lần nữa rút là đã rút kỵ binh về rồi, rất hay, như thế kỵ binh được nghỉ ngơi, mỗi lần ra trận là lại phát huy được uy lực lớn nhất.
Địch Thanh nhếch mép, là võ tướng, cái nhìn ông ta hoàn toàn khác, hành vi của Vũ Thắng quân làm ông ta nhìn thấu ngay bản chất đây đám người dựa vào ưu thế trang bị hoành hành chiến trường, không phải là cường quân đích thực, chưa dám lấy máu của mình đánh đổi thì không thể tin cậy được, dù sao Vân Tranh đã tạo ra lợi thế không nhỏ, không nên bỏ phí.
- Giết!
- Giết! Giết! Giết!
Cả một đám quan văn đang mải mê xem Vũ Thắng quân chiến đấu bị tiếng hô như biển gầm từ bốn phía làm giật mình, hoảng sợ không hiểu chuyện gì xảy ra, đưa mặt nhìn quanh.
Chỉ thấy Địch Thanh đã đeo mặt nạ đồng vàng lên mặt, tức thì khiến binh sĩ bốn xung quanh như sôi lên sùng sục, đại kỳ mang chữ Địch xuất hiện, kỵ binh hô lớn, theo vó ngựa Địch Thanh hăm hở lao vào chiến trường như thác đổ, khí thế chấn nhiếp lòng người.
Địch Thanh năm xưa ở tây cương đánh nhau với Tây Hạ, trải qua trăm trận lớn nhỏ, chưa một lần thất bại, mặt nạ đồng xuất hiện ở đâu, quân Tây Hạ quay đầu bỏ chạy tới đó.
Bản bộ binh mã của Địch Thanh gia nhập, chiến trường lập tức thay đổi, Nông quân nãy giờ khổ chiến đã tiêu hao không ít thể lực cũng như sĩ khí, giờ đối diện với đội quân đầy sinh lực, sĩ khí như cầu vồng, tức thì lao đao.
Dư Tĩnh nhìn quân địch đã hỗn loạn, quay đầu hỏi Bành Cửu: - Đây hẳn là lúc tốt cho kỵ binh Vũ Thắng quân dương uy rồi.
Đám Dương Điền rất nóng ruột, chỉ sợ Địch Thanh cướp mất công to.
- Minh công nói phải lắm. Bành Cửu vừa nói tới đó thì chỉ trận: - Ngài nhìn đi, Lương Tiếp hành động rồi, ha ha ha, tên này mất chùy, giờ phải đổi sang đại đao, còn người cầm trường mâu kia chính là Tiếu Lâm, võ công cao nhất Vũ Thắng quân, cũng chính là người lần trước đích thân bắt sống Hoàng Sư Mật...
Dư Tĩnh nhìn Tiếu Lâm múa thương như giao long, đi tới đâu máu văng ba thước tới đó, vuốt râu lắc lư: - Nếu là ngựa trắng giáp trắng thì đã thành Triệu Tử Long ở Tương Dương Trường Bản năm xưa rồi.
Hoàn toàn không thèm nhìn Dương Văn Quảng cũng oai hùng không kém phần.
Rốt cuộc chiến trường đã xuất hiện một nhóm Nông quân bỏ giáo quay đầu chạy, có câu binh bại như núi lở, kẻ này chạy thì kẻ khác thấy không ngu dại ở lại liều mạng nữa, thế là mau chóng có đội thứ hai, khi bản trận của Nông Trí Cao đi lên chi viện thì bị đám bại binh này vừa cản bước, vừa làm mất sĩ khí, cho dù hắn có được chiến thần nhập thể cũng không tránh được vận mệnh thất bại. Bành Cửu hớn hở nói với Dư Tĩnh: - Minh công, bản trận của Nông Trí Cao không cách nào phát huy được nữa rồi, đại thế đã thành, hắn chỉ có cách lui về Tân Dương rồi chỉnh quân tái chiến. Tướng chủ nhà mỗ đem tới đây một nửa quân, như vậy hẳn là đã chia quân tới đó.
- Chẳng trách vừa rồi Địch Thanh cuống lên phái người tới Tân Dương. Dương Điền cười lớn: - Giờ không biết ai sẽ tới thành Tân Dương trước đây.
Tôn Miện vỗ tay: - Lão phu đánh cược, nhất định là Vũ Thắng quân hạ Tân Dương trước, Vân đô giám không tới kịp trận Côn Lôn quan, nhất định không cam tâm đâu.
Quy Nhân phô chật hẹp, hai bên là vách núi dốc, đại quân ở trong phạm vi nhỏ không có nhiều chiến thuật để lựa chọn, Địch Thanh cưỡi ngựa đứng trên dốc núi thấy Vũ Thắng quân đã đánh tan địch, liền lệnh quan cờ hiệu ra hiệu lệnh cho Vân Tranh phái kỵ binh truy kích, đây không phải là lúc cố kỵ thương vong.
Nhưng ông ta phát lệnh ba lần, Vũ Thắng quân không nghe lệnh tấn công, mà vẫn giữ tần suất ổn định vốn có, kỵ binh không xông lên mà giúp bộ tốt mở rộng trận địa, dù nhìn thấy Nông Trí Cao bỏ trốn cũng không hề có ý truy kích.
- Tầm nhìn hạn hẹp, không đáng bàn mưu. Địch Thanh tức tối đấm vào tay trái mình, lửa giận ngùn ngụt:
Chẳng mấy chốc đám tàn binh bại tướng của Nông quân bị Trương Ngọc, Giả Quỳ, Dương Văn Quảng siết chặt vòng vây giết sạch, tiếng reo hò chiến thắng xông thẳng mây xanh, vô số quân tốt giơ trường đào đẫm máu la hét khản giọng.
Vũ Thắng quân thì nhanh chóng thu quân, để lại thương binh cho hậu cần doanh chiếu cố, số binh tốt còn lại kệ người khác ăn mừng, lặng lẽ bỏ đi.
- Đuổi theo, đuổi theo, vừa đi vừa ăn, chúng ta phải đuổi kịp Nông Trí Cao, chặt đầu hắn. Quân đầu vừa nhét bánh thịt khô vào mồm vừa thúc giục quân sĩ:
Địch Thanh thấy hành động này của Vũ Thắng quân thì ngớ ra, quân tốt tác chiến nửa ngày trời, nhất định là mệt mỏi vô cùng, lúc này đuổi theo làm được gì?
Muốn truy sát vì sao không nhân lúc bản trận Nông Trí Cao tán loạn mà truy sát, giờ đuổi theo không sợ bị cắn trả hay sao?
Đúng là có câu giặc cùng chớ đuổi, nhưng có câu chó rớt nước thì cho thêm một đạp, Nông quân cũng khổ chiến một ngày, kiệt quệ không kém, hơn nữa đối phương còn là bên chiến bại, tinh thần kém hơn nhiều.
Vả lại Vũ Thắng Quân tác chiến không đặt mình vào nguy hiểm là tôn chỉ số một, khi tác chiến luân phiên lên trận, nhìn thì kịch liệt, nhưng tuyến đầu luôn chỉ có một nghìn người, người khác dùng cung nỏ mở đường, trợ trận, vì thế thể lực tiêu hao không lớn.
Vả lại lúc này Chu Đồng hẳn đã chiếm được Tân Dương, không thể không chi viện cho hắn.
Vũ Thắng quân vì khác nhiều chiến mã, cho nên bộ tốt cũng biết cưỡi ngựa, nhưng chỉ vẻn vẹn là biết cưỡi thôi, trên chiến trường bỏ lại rất nhiều chiến mã, tuy đa phần là loại ngựa như lừa, vẫn còn tốt hơn dùng hai chân, cứ thấy chiến mã là không khách khí nhảy lên, có con phải chở tới hai người.
Từ Quy Nhân Phô tới Tân Dương chỉ ba mươi dặm, dọc đường không ít quân nhu rơi vãi, Vũ Thắng quân chẳng tốn sức vơ được một đống.
Nông Trí Cao tổ chức ba lần chặn đánh, đều không thành công, hơn nữa đợt sau yếu hơn đợt trước, đó là dấu hiệu lòng quân đã loạn.
Lại đi thêm một đoạn nữa, nhìn thấy người Liêu chết trên đường, rõ ràng Nông Trí Cao đang giết người chỉnh đốn quân kỷ.
Xa xa nghe thấy tiếng tù và, Vân Tranh cười nhạt, Chu Đồng quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của mình đã chiếm được Tân Dương rồi, tên này tuy lúc nào cũng ngầm đấu đá với mình, nhưng về năng lực không cần nghi ngờ.
Tiếng tù và kia báo hiệu toàn quân chuẩn bị, xem ra Nông Trí Cao đánh rất mãnh liệt, đằng sau có truy binh mà còn muốn tấn công thành trì có trọng binh trấn giữ, nếu như nói thứ Nông Trí Cao cướp được không phải ở Tân Dương thì ma nó cũng không tin.
Đại quân Vân Tranh từ từ tiếp cận chiến trường, quân địch sĩ khí đã cạn, chỉ cần gây đủ áp lực, lại có đường chạy sẽ không tham chiến, nếu lúc này xông lên thì đối phương chó cùng rút dậu là cái chắc.
Địch Thanh cũng đã theo tới rồi, ông ta không bị địch cản đường chỉ theo sau Vân Tranh nên nhàn nhã hơn nhiều, lúc này đang đứng trên sườn núi cao nhìn khắp chiến trường, thanh danh của ông ta đã đủ khích lệ ngàn quân nên thói quen đứng ở chỗ cao.
Vân Tranh quay đầu nhìn Địch Thanh áo choàng bay phần phật, oai phong vô cùng, nhưng y chỉ thấy ngứa tay muốn cho vài quả tạc đạn, ý nghĩ này thoáng qua trong đầu, Nông quân đã tới, không có tâm tư để nghĩ nhiều nữa. …
Sử ghi , Địch Thanh hợp quân với Dư Tĩnh cùng Tôn Miện ở Tân Châu, lệnh chỉnh quân. Kiềm hạt tỉnh Trần Thự trái lệnh, đem quân ra đánh thua to, Thanh chém, rồi lệnh cho quân nghỉ ngày. Nông Trí Cao cho rằng quân Tống sợ, mất cảnh giác. Đêm Thượng nguyên, Địch Thanh chia quân thành tiền, trung, hậu hỏa tốc xuất kích đến Côn Lôn quan đánh úp Nùng Trí Cao, kị binh đánh hai bên tả hữu áp lại, quân Nông tan vỡ.