Trí Tuệ Đại Tống

quyển 6 chương 27: trận chiến đầu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước giờ Vân Tranh luôn mang tâm thái người khách du lịch ở Đại Tống, là khách thì sống sao cho vui vẻ thoải mái là được, cần gì xen vào chuyện chủ nhà.

Đến khi khuê nữ ra đời, y có thêm sự ràng buộc với quốc gia này, dần dần có ý muốn hòa nhập vào nó.

Kế của Địch Thanh rất hay, đằng nào Vũ Thắng quân cũng chẳng thể tồn tại lâu, nếu không tranh thủ bán đi với giá cao nhất thì có lỗi với bản thân, chỉ là như vậy thì còn nhiều chuyện phải thao tác, kế hoạch đánh xong Nông Trí Cao rồi trở về Thục cũng phá sản.

Vì giờ mình không thể không quan tâm tới chuyện ở kinh sư rồi.

Đại Tống muốn thay đổi, có lẽ cả hoàng đế cũng phải thay đổi.

Đi lang thang một mình trong đại doanh, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, bỗng nhiên vầng trăng như hiện ra bóng dáng Lục Khinh Doanh, bóng mờ ở mặt trăng giống như nàng đang bế khuê nữ đau đáu ngóng chờ mình về.

Vân Tranh ngây ra nhìn mặt trăng, khuê nữ lúc này hẳn đã biết bò, mình đã lỡ mất giai đoạn khuê nữ học lẫy, chẳng biết có kịp về khi nó bập bẹ nói không, thực muốn nghe nó gọi một tiếng "cha!", giây phút này Vân Tranh không khao khát gì hơn thế.

Thời tiết đất Thục giờ chắc đã lạnh, mỗi năm vào thời điểm này, Vân Tranh đều làm lẩu ăn, thật ra không gọi là lẩu được, chỉ là một cái nồi nước lớn nhúng rau thôi, còn thiếu nhiều gia vị lắm, Lục Khinh Doanh cứ thích cho thịt viên vào nổi lẩu, ai ăn lẩu lại cho thịt băm viên chứ, có phải là nấu canh đâu, lão bà của mình đúng là số một, Vân Tranh bật cười, cười rồi không ngờ sống mũi cay cay...

Tình cảm thật lạ, hai người bọn họ ngoại trừ lúc trước kết hôn trải qua chút sóng gió, thường ngày cuộc sống rất bình lặng, ít có những lúc cảm xúc mãnh liệt, vậy mà Lục Khinh Doanh luôn là người Vân Tranh nhung nhớ nhất.

Hàm Ngưu và Hầu Tử chẳng hiểu vì sao tướng chủ nửa đêm lại muốn ăn lẩu, lại còn muốn ăn thịt băm, vội đi tới bếp kiếm rau, kiếm đậu, đá đít Lão Thiệu dậy băm thịt.

Nồi lẩu sôi sùng sục, Vân Tranh viên thịt thả vào, ngửi mùi bốc lên, sau đó về lều ngủ.

Hầu Tử gắp một miếng đậu hũ nóng bỏng miệng, suýt xoa ăn xong hỏi Hàm Ngưu: - Lão gia sao vậy nhỉ, làm lẩu xong lại không ăn?

Hàm Ngưu vớt đầy một bát thịt băm viên, miệng lúng búng: - Ta sao biết, nếu biết ta đã là lão gia.

Đang nói chuyện thì Tô Tuân không biết từ đâu chui vào, đá đít Hầu Tử để hắn nhường chỗ, lấy đôi đũa vớt rau ăn, ông ta có hồ lô rượu rất đẹp, vừa ăn vừa uống rượu thống khoái, hôm nay đúng là một ngày đáng ăn mừng, tướng chủ đã bắt đầu nổi lên hùng tâm rồi.

Thấy Hầu Tử và Hàm Ngưu nhìn mình, bực bội phẩy tay: - Đừng hỏi, lão phu cũng không biết, tóm lại là bi xuân thương thu ấy mà, ai chả có lúc như thế, lo cho cái thân ấy, lão gia nhà các ngươi luôn biết tự giải quyết chuyện của mình.

Hôm sau Vũ Thắng quân từ sáng sớm đã tất bật, làm vệ sinh cá nhân, ăn uống đầy đủ, sau đó vũ trang hành quân.

Khi tới cửa hẻm núi thì ngửi thấy mùi thối làm người ta xay xẩm mặt mày, mặc dù cố gắng thiêu hủy thi thể nhiều nhất có thể, nhưng mùi xác chết như đã hòa cùng với mảnh đất này làm một, không thể khu trừ.

Mã Kim Hổ và Dương Văn Quảng mệt mỏi từ tiền tuyến lui về, chẳng nói một câu, trên người còn có vết máu chưa khô hẳn, đủ thấy chiến trận hôm qua tới giờ thảm liệt thế nào.

Dương Văn Quảng vẫn cao ngạo như vậy, ngửa đầu đi qua bên Vân Tranh, Mã Kim Hổ chỉ còn sức đấm khẽ lên ngực Vân Tranh một cái coi như chào hỏi.

Lương Tiếp thì có thêm một vết khuyết lớn ở vai trái, hẳn là do đại đao chém vào, nếu không nhờ có giáp tốt, e rằng khó giữ mạng.

- Tướng chủ cẩn thận, thủ hạ của Nông Trí Cao có mấy mãnh tướng, võ nghệ cao cường, thuộc hạ thiếu chút nữa không về được rồi.

- Lui xuống nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho ta là được. Vân Tranh vỗ vai Lương Tiếp, đi lên ngọn đội cao, sâu trong hẻm núi, quân Nông Trí Cao còn chưa lùi về, quan sát quân Tống thay đổi cờ xí:

Tiếu Lâm đi tới bên cạnh, mặt lo âu: - Đáng lẽ không nên để Nông Trí Cao thoát, tin tức ta nhận được không hề tốt, Đặc Ma trại tù trưởng Nông Hạ Thành, Vật Kết động tù trưởng Hoàng Thủ Lăng đã cùng Nông Trí Cao kết minh, chiến lực cường thịnh vượt quá lúc ở Quy Nhân Phô, ngoài ra có vẻ nước Đại Lý cũng đang âm thầm cung cấp khí giới lương thực cho chúng.

- Lão Tiếu, nhìn rộng ra một chút, bỏ lối tư duy cũ đi, đặt mình vào vị trí tướng soái ấy. Ta nói rồi, đây chính là trận Gia Cát Lượng đánh Mạnh Hoạch, chúng ta phải đánh sao cho một lần dẹp yên biên cương, Địch soái chuyến này về khó xuất chinh được nữa, ta cũng thế, vì vậy cần dụ địch ra để diệt, không còn cơ hội nào tốt hơn nữa đâu. Vân Tranh vỗ vỗ vai Tiếu Lâm:

Tiếu Lâm cảm giác thái độ Vân Tranh với mình hình như thay đổi rồi, trước kia y luôn có chút hậm hực, nhưng hôm nay thoải mái hơn nhiều, gần giống như thời bọn họ mới quen nhau vậy, khi đó tuy hay xung đột về suy nghĩ hành động, nhưng là bằng hữu không cần khách khí giữ kẽ với nhau, ông ta cũng rất hoài niệm thời gian đó.

Còn chưa kịp nói gì trong sơn cốc đã vang lên tiếng chiêng vang lừng, đoán chừng muốn tấn công nhanh trước khi quân chi viện Đại Tống kịp thời bố trận, đánh nhau đã lâu địch cũng rút kinh nghiệm rồi, tuyệt đối không để quân Tống xếp trận, nếu không phiền toái to.

Chu Đồng đã xếp xong nỏ trận, từng mũi tên thử khoảng cách đang được bắn ra, xe bắn đá do Ngô Kiệt chỉ huy đang điều chỉnh phạm vi công kích. Khác với quân Tống thủ vệ hẻm núi trước đó, Bành Cửu ở tuyến đầu đề phòng đột kích chỉ có năm trăm người, đội ngũ trong thưa thớt đáng thương.

Địch Thanh đã tới ngọn đồi đằng sau, muốn xem từ đầu Vũ Thắng quân tác chiến ra sao, ông ta rất hứng thú với cách nói giết địch ngoài trăm trượng của Vân Tranh.

Tới khi nỏ tiễn luân phiên từ quân trận bay ra, Địch Thanh liền chẳng còn mấy hứng chí, ông ta muốn xem uy lực của Chấn thiên lôi.

Người Liêu cũng không ngốc, Nông Trí Cao đã giao chiến với Vũ Thắng quân, sao không nghĩ cách dự phòng, phương nam chưa bao giờ thiếu trúc, thứ vật liệu nhẹ mà chắc này làm thuẫn rất tốt, ngang với thuẫn mây.

Khi nỏ tiễn vừa lao lên bầu trời, người Liêu tự giác giơ thuẫn cao gần bằng người lên chắn, che kín bản thân dưới thuẫn, vẫn chầm chậm tiến lên.

Ngô Kiệt cười nhạt, hạ lệnh cho đội máy ném đá, đồng loạt ném ra, trăm cái hũ đen xì xì va vào thuẫn lớn, vỡ tan nát, thuốc nổ bên trong rải khắp nơi.

Tiếp ngay theo đó là một đợt hũ có châm lửa, một trăm cái hũ rơi xuống phát nổ, đồng thời từng làn khói đen bốc lên, bột thuốc nổ bốc cháy, cháy cả quần áo, tóc tai, cả những chiếc thuẫn trúc, tiếng la hét thảm thiết vang vọng.

Người Liêu không hiểu gì hết, chỉ thấy người cháy rừng rực, vội vàng quăng thuẫn, lăn xuống đất dập lửa, nhưng đó cũng là lúc mưa tên trên trời phủ xuống.

Vân Tranh hạ lệnh: - Tiến quân đi, tới lượt chúng ta rồi, đến đầu kia sơn cốc xem Nông Trí Cao đang làm cái gì, ta không tin hắn cứ liên tục đem quân nạp mạng như thế.

Mặt đeo khăn, Vũ Thắng quân dẫm lên đống thi thể toàn diện tiến quân, Lang Thản đi đầu mở đường, hắn là tên có lối chiến đấu tanh máu nhất, chỉ thoáng chốc đã kích thích Nông Trí Cao mở bốn năm đợt phản công, đám Chu Đồng, Ngô Kiệt đẩy trận địa của mình lên, ở nơi nào đám Lang Thản bị chặn lại là trút tên xuống đó.

Dư Tĩnh trước kia tổ chức đội quân một vạn người, khí giới điều tập rất dư dả, tuy quân đội mới đánh đã tan, nhưng cung nỏ còn rất nhiều, dùng không cần tiết kiệm.

Trong khi đại quân thu hút hết chú ý thì Tiếu Lâm và Bành Cửu chọn ra những sĩ tốt tinh nhuệ nhất, đánh lên hai ngọn núi hai bên, loại bỏ quân mai phục của địch.

Đây là trận đầu tiên Vũ Thắng quân phát động tấn công toàn diện, không ngại hi sinh, chiến đấu diệt địch, chứ không phải vì cướp bóc tiền tài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio