- Bệ hạ, chuyện này nên xử lý càng sớm càng tốt, để lâu chỉ thêm phiền toái, lão thần cho rằng, đám Lưu Độ, Phùng Duyệt vô lý trước, Vân Tranh động thủ sau, lỗi là ba bảy, xét thấy các ngự sử đã trọng thương, theo luật, Vân Tranh nên bị đánh ba mươi gậy, đi đầy ba trăm dặm.
- Nhưng hình phạt không dùng với sĩ đại phu, đánh đòn, đi đầy có thể miễn, phải phạt ba trăm cân đồng chuộc tội, đó là phạt tội đánh người gây thương tích. Còn tội đánh ngôn quan xử trí ra sao, xin bệ hạ cho biết rõ.
- Thần tán đồng! Bàng Tịch vừa dứt lời, đám Hàn Kỳ, Văn Ngạn Bác đều quỳ xuống hưởng ứng:
Cách nói này thông minh ở chỗ, tách bạch đánh người và hầu gia xung đột ngự sử phân ra, cái đầu thì phạt cân đồng là quá nặng, nhưng với Vân Tranh chẳng khác nào con trâu mất một cọng lông.
Còn cái sau ngự sử xung đột hầu gia, hầu gia xung đột ngự sử, nặng nhẹ chỉ bằng một câu nói của hoàng đế, nằm ngoài quốc pháp, không liên quan tới bách quan, là ân uy từ trên xuống.
- Văn Tín hầu!
- Có thần.
- Ngươi tính khí nóng nảy, làm xẳng làm bậy, ra tay đánh người ở hoa đường của thiên tử, tội không thể tha, phạt bổng lộc một năm, khi nào người bị hại lành lặn, tự tới nhà tạ tội, thời gian đó không được ra ngoài nửa bước.
Phùng Duyệt mặt như tro tàn, không nghe thấy xung quanh nói cái gì, tai bùng nhùng, nói gan ruột đứt đoạn cũng không thể miêu tả tâm tình của hắn lúc này, đám Lưu Độ thương nặng nhất không phải là chân tay, mà là răng, ngự sử dựa vào mồm kiếm cơm, nay răng cái còn cái mất, bảo họ mở miệng ra sao?
Cố ý, y nhất định cố ý mới làm người ta gãy răng, nếu không vì sao y sớm không đánh, muộn không đánh, đợi Trâu công công vừa tới, vừa vặn nghe những lời bọn ta nói, vừa đúng lúc Trâu công công ra tay ngăn cản thì y lại đánh người.
Rõ ràng y đã lên kế hoạch từ trước.
Vừa rồi quan gia chỉ nói y nóng nảy, làm xằng làm bậy, mà không nói y coi thường hoàng quyền, dẫm đạp luật pháp? Nhưng bản thân hoàng đế còn không bận tâm người ta coi thường hoàng quyền thì hắn nói được gì, lại nói luật pháp, đánh người bị thương đã phạt ba trăm cân đồng.
Quan gia nói xong đã khởi giá về hậu cung, các quan viên khác cũng đi hết, Phùng Duyệt đành tập tễnh đi về thái y viện, nước mắt như suối, vì sao? Rốt cuộc là vì sao?
Lẽ trời không còn nữa sao? Không, lẽ trời không còn thì còn bọn ta, bọn ta là xương sống của Đại Tống, bọn ta phải trụ cho vững.
Cái thứ gian thần giỏi dấu trên lừa dưới, chà đạp lễ pháp, coi khinh luật lệ, thô bỉ ác độc đó mà đứng trên triều đường, bách tính Đại Tống sẽ lầm than cơ cực, không thể để chuyện đó xảy ra.
Trên đời luôn có những kẻ chỉ thấy cái sai của người khác, không bao giờ nhìn thấy cái sai của mình.
… …
Triệu Trinh tâm tình không tệ, lúc đầu mới nghe Vân Tranh đánh người thì chấn kinh, nhưng nghĩ kỹ thì đây là chuyện tốt, Vân Tranh trước xung đột với văn thần, giờ đắc tội với ngự sử, ở dân gian xem ra cũng chẳng được lòng người, tới một hòa thượng cũng muốn giết y, tất nhiên y chỉ còn chỗ dựa cuối cùng là trẫm, thế nên thích đáng xử nhẹ một chút, để sau này y thấy dựa vào trẫm là đúng đắn nhất.
Đi được mấy bước thì nghe Trâu Đồng Minh ở sau hết hồn nói: - Văn Tín hầu đây là hậu cung, ngài không vào được đâu.
Triệu Trinh quay người nhanh tới mức suýt ngã, quả nhiên thấy Vân Tranh cầm triều vật lẽo đẽo theo sau, dở khóc dở cười: - Lúc nãy ở bộ hoa sảnh đã đi nhầm rồi, giờ lại đi nhầm tiếp à?
- Dạ? Vân Tranh ngó trái ngó phải một hồi:
Trâu Đồng Minh toát mồ hôi hột, vị hầu gia này đúng là hàng hiếm, có một không hai, biết là hậu cung không mau mau tránh ra, lại còn nhìn ngó linh tinh, muốn chết hay sao?
Vừa rồi y nhác thấy một bóng người nên đi theo Triệu Trinh, Vân Tranh tức thì lại giả điên giả dại, gãi đầu cười ngượng: - Bệ hạ còn chưa nói chuyện lão tốt, còn cả chuyện Địch soái nữa mà, nên thần đi theo.
Triệu Trinh hết cách chỉ thiên điện: - Ngươi ở đó đợi, trẫm rửa mặt xong rồi tới.
Một tiểu hoạn quan dẫn Vân Tranh vào thiên điện, Triệu Trinh bận rộn suốt một buổi sáng, về Thùy Củng điện nhận khăn nóng lau mắt, hỏi Trần Lâm.
- Đại bạn, những chuyện Vân Tranh nói có phải thật không? Lên chiến trường nhiều sẽ làm người ta thay đổi. Tới giờ Triệu Trinh vẫn không tin lắm:
- Bệ hạ, chưa nói quân trận, lão nô chỉ nói chuyện xảy ra ở Mật Điệp ti là bệ hạ sẽ hiểu, từ năm Khánh Lịch thứ ba tới thứ năm, có ba mươi ba vị mật điệp lui về, những người này đều là nhân vật tinh anh, thường ngày vào sinh ra tử giữa bóng quang ánh kiếm, rút lui không phải vì năng lực không đạt, mà bản thân như Văn Tín hầu nói, đều trở nên quái dị, có người giết thân nhân trong khi ngủ mơ, người thì trở nên cảnh giác quá mức, nghi thần nghi quỷ, càng có người thích sống ở chỗ không người, một thời gian là phải tránh chỗ có người, sống một mình giống như Hàn Lâm vậy.
Triệu Trinh uống dở cốc nước, giật mình: - Hàn Lâm mà có vấn đề à, trẫm thấy rất ổn mà? Vả lại trước kia chưa bao giờ nghe nói tới mấy chuyện này, Mật Điệp ti tồn tại lâu rồi còn gì.
- Bệ hạ, mật điệp những triều trước làm sao sống được tới khi có vấn đề, chỉ cần phát hiện ra có chút biểu hiện khác lạ là bị giết ngay, chỉ có bệ hạ nhân từ không giết gia nô nên chúng mới sống tới khi có vấn đề.
- Thế nhưng làm lão nô vui mừng là những người được cho về đó, bất kể khi nào bệ hạ cần, ngay lập tức quay về nghe lệnh, đó là do lòng nhân từ của bệ hạ, bởi thế lão nô mới tiếp tục cho chúng sống.
Triệu Trinh cười ha hả nhận lời nịnh nọt khéo léo của Trần Lâm, hoạn quan khác nói lời này hắn chẳng để ý, chỉ có Trần Lâm nói làm hắn toàn thân khoan khoái.
Ăn qua loa vài miếng bánh lót dạ, Triệu Trinh sang thiên điện gặp Vân Tranh, hắn có điểm tốt này, chưa bao giờ lơ là quốc sự, cả lúc ốm đau bệnh tật có thể cố vẫn cố.
Chuyện Vân Tranh đánh giám sát ngự sử, Triệu Trinh không bận tâm, hắn chả ảnh hưởng gì, Vân Tranh lại ảnh hưởng lớn, từ nay về sau sẽ có vô vàn ánh mắt săm soi đằng sau y, chỉ cần y làm chút chuyện vượt ranh giới là có người bẩm báo, hắn bớt việc. Mà Đại Tống hiện không thể thiếu một đại tướng như Vân Tranh tọa trấn.
Nếu như có người thay thế được Vân Tranh, Triệu Trinh sẽ không bao dung với y như thế, kể cả cho dù có vừa lập được đại công, đó là hoàng đế, hắn có thể đánh chết thái giám vì làm vỡ của hắn cái bát, nhưng với người dám kéo rách cả áo mình như Bao Chửng, hắn không nổi giận.
Bao Chửng cũng là người không thể thay thế.
- Chuyện lão tốt hoàn hương trẫm chuẩn, giờ nói tới chuyện Địch Thanh đi. Triệu Trinh gặp Vân Tranh một cái là nói thẳng luôn:
Giờ mới có tâm tình quan sát Triệu Trinh, trước đó Vân Tranh dùng suy đoán ác ý nhất tưởng tượng về vị hoàng đế Đại Tống này, như mặt mày đần độn ngu xuẩn, hốc hác tong teo vì tưu sắc, nhưng Triệu Trinh dáng vẻ thanh thoát ưu nhã, làn da trắng hơi xanh do thiếu nắng rất có vẻ văn nhược của thư sinh, trừ cái mũi hơi bè một chút, thì cũng đáng gọi là mỹ nam tử lắm.
Mắt chỉ liếc qua một cái, tạ ơn nói: - Địch soái ở Đại Lý quốc lấy chiến lợi phẩm chia Tây quân là do lỗi của vi thần.
Triệu Trinh "ồ" một tiếng, ra hiệu cho Vân Tranh nói tiếp.
Vân Tranh gãi đầu xấu hổ nói: - Vì Vũ Thắng quân phát tiền nhiều quá, nên Địch công muốn ổn định lòng quân, bị ép đưa ra quyết định này, bệ hạ có điều chưa biết, người nhìn thần và Địch công cầm đại quân, tung hoành thiên hạ, trông oai phong lắm, thực ra khổ vô kể, bắt đầu từ ngày nhận quân, đám quân tốt như đía đói, không ngừng hút máu.
- Máu mà thần nói ở đây là tiền bạc quân công, nếu một đại tướng mà không mang lại cho bộ hạ nhiều lợi ích, chẳng ai nghe theo, nói gì tới đánh trận, điều này bệ hạ hẳn cảm thụ còn sâu sắc hơn, vì bệ hạ không chỉ lo cho một quân mà lo cho cả nước.
Triệu Trinh gật gù, Vân Tranh nói thiếu nhã trí một chút, nhưng hình dung của y rất sát thực, người đòi quan kẻ đòi tước, dân chúng cần no bụng, giống như cha mẹ trời sinh nợ con cái, bách tính là con dân nên nói theo lời lẽ của Vân Tranh thì hắn quá nhiều đỉa đói bám lên người.
HẾT!