Lục Khinh Doanh đang nóng ruột muốn khoe tài hoa của trượng phu, mắt thấy mặt trời sắp lặn, khuê nữ đã dỗ đi ngủ sớm, yến hội trong cung sắp bắt đầu, mà Cát Thu Yên ngay y phục cũng chưa thay, trốn lý trong phòng không chịu ra,
Gọi tới ba lần, nhưng nữ nhân đó không chịu động đậy, đến khi ngay cả Tịch Nhục hôm nay cũng trang điểm lộng lẫy muốn cùng đại nha hoàn nhà khác đấu một trận, phòng Cát Thu Yên vẫn đen xì xì.
Vân Tranh vào phòng Cát Thu Yên, thấy nàng lủi thủi ngồi trong góc, cái khăn tay sắp bị nàng vặn đứt rồi, thở dài: - Rốt cuộc là sao, nói nhanh lên, thời gian sắp hết rồi.
Cát Thu Yên tức thì nhào tới, ôm lấy cánh tay Vân Tranh nước mắt tức thì tuôn ào ào: - Phu nhân có Thanh Ngọc Án, Tịch Nhục cũng có Nguyên Tịch, chỉ thiếp thân không có thơ, không đi nữa.
Đúng là tạo nghiệt, Vân Tranh muốn húc đầu vào tường: - Thường ngày nàng thích nhất châu báu cơ mà, hôm qua ta tặng nàng một hộp trân châu để hôm nay đeo rồi đấy thôi.
- Thiếp thân không cần châu báu, lão gia làm cho thiếp một bài thơ, không cần hay như của phu nhân, chỉ cần thơ của lão gia là được.
Vân Tranh hết cách: - Nàng mau thay y phục đi, ta làm thơ, nàng trang điểm xong thì thơ sẽ xong.
Lục Khinh Doanh đứng ngoài nghe thấy thế thì chạy vào, nhéo Cát Thu Yên một cái: - Có nhanh lên không, tụ hội nào cũng đưa ngươi theo, cho ngươi đủ thể diện rồi, còn được nước lấn tới, ngươi nhìn khắp Đông Kinh đi, có thiếp thị nhà ai uy phong như ngươi không? Vừa nói vừa vươn cổ nhìn trượng phu viết thơ tình cho tiểu thiếp.
Trong phòng Cát Thu Yên có sẵn giấy bút, Vân Tranh ngồi xuống bàn trang điểm của nàng, nghĩ một chút viết:
“Bách chi hỏa thụ thiên kim tiệp, bảo mã hương trần bất tuyệt. Phi quỳnh kết bạn thí đăng lai, nhẫn bả đàn lang khinh biệt. Nhất hồi dương nộ, nhất hồi vi tiếu, tiểu tỳ phù hành khiếp.
Thạch kiều lộ hoạt tương điếu niếp, hướng a mẫu đê đê thuyết. Đát nga thử dạ hối hoàn vô? Phạ nhập nghiễm hàn cung khuyết. Bất như quy khứ, nan trù trù tích, tổng thị đoàn viên nguyệt.”
Lục Khinh Doanh vừa thấy trượng phu viết xong, muốn đưa tay lấy, nhưng bị Cát Thu Yên thân thủ nhanh nhẹn cướp mất, còn nhảy lên giường cẩn thận thổi khô mực, một tay giữ yếm lót lẩm nhẩm đọc.
Đẩy trượng phu ra khỏi phòng không cho nhìn con hồ ly không biết xấu hổ đó thay quần áo, Lục Khinh Doanh thắc mắc: - Bài Nguyên Dạ Đạp Đăng này đâu phải viết về Thu Yên, mẹ cô ấy mất sớm, sao nói được lời đó, huống hồ Thu Yên dù có chạy trên băng cũng như bay, làm sao trượt ngã được.
Không đợi Vân Tranh trả lời, giọng Cát Thu Yên đã truyền ra: - Trượt được, lần trước chẳng biết ai đổ nước ra sân, làm thiếp thân trượt ngã, lão gia nhìn thấy còn đỡ.
Vân Tranh nhún vai bỏ đi trước, không muốn xen vào chuyện ghen tuông của nữ nhân, ra xe ngựa, thấy Vân Nhị mặc bộ gấm bào, trời rét run lại còn phe phẩy cái quạt, bên cạnh là hai tên đồng đảng Tô Thức, Tô Triệt nhi tử hộ bộ thương táo Tô Tuân, hai thằng này gài một đóa cung hoa lớn, tay cũng quạt gấp, liên tục xòe ra gấp vào, giống lưu manh hơn là phú gia thiếu gia.
- Nam nhân nhà nào đi gài hoa không? Vân Tranh dù có thể chấp nhận chúng khi nam hiếp nữ cũng không thể chấp nhận hành vi này, thô bạo giật mấy bông hoa ném đi, kệ hai khuôn mặt ấm ức, bảo Vân Nhị: - Dám gài hoa đánh gãy chân. Sau đó sang nhà Địch Thanh hội họp, mọi năm sự kiện thế này ông già đáng thương không đi, năm nay có Vân Tranh làm bạn nên muốn xem cho biết.
Đám Lục Khinh Doanh sẽ vào cung cùng hoàng hậu các phi tần và quý phụ huân quý tụ hội, Vân Tranh thì tới cổng Tuyên Đức, tham gia yến hội với hoàng đế và bách quan, nên đi đường khác nhau.
Xe ngựa hai nhà Vân Địch đi song song, mở cửa sổ trò chuyện với nhau.
- Nghe nói ngươi làm một bài từ tuyệt hay cho phu nhân, chậc chậc, thật giỏi, lão phu xem sách còn được, chứ cầm bút làm thơ thì chẳng khác giết người, tối nay nếu có người chế nhạo lão phu thì nhờ ngươi.
Cũng đoán được lão bà không đợi nổi đến tối mà, chưa gì đã khoe toàn thế giới, Vân Tranh hào phóng đề nghị: - Hay là để tiểu tử làm cho Địch công một bài trước, khi đó dùng tạm.
- Thôi, lão phu phải giữ thể diện, không biết làm thơ không mất mặt, nhận của người khác là của mình mới mất mặt.
Không biết vì sao Vân Tranh thấy mặt nong nóng, tiết tháo của Địch Thanh tốt hơn mình một chút.
Mặt trời mới lặn chưa lâu, đèn lồng gài đan xen trong thập lý đào hoa đã thắp sáng, hương hoa đào là của Vân gia, nhưng đèn lồng đủ màu treo trên cây là do các nhà các hộ tự chế tác.
Dưới ánh đèn, nhưng bông hoa bằng lụa như sống lại, phản chiếu ánh sáng nhu hòa, đi dưới không ngờ còn có cánh hoa rụng xuống, Vân Tranh ngạc nhiên vô cùng, thế này thì đẹp quá mức rồi.
- Ha ha ha, thập lý đào hoa sao có thể thiếu cánh hoa rơi lác đác, lão phu cũng là hộ sống trong ngõ này mà, phải đóng góp chứ.
- Khi lão phu còn nhỏ, trong thành có danh thắng tên là đào hoa đàm, mới đầu của tướng quốc Triệu Phổ, bọn ta hay leo tường vào đào hoa đàm chơi, bắt cá, rất khoái hoạt. Về sau nhà Triệu Phổ dần suy bại, nó bị đông nam đại thương cổ mua mất, đổ đất lấp đầy đầm nước, chặt hết đào, xây nhà cao, thế là Đông Kinh thiếu đi một chỗ chơi.
- Khi còn nhỏ thích nhất là đứng dưới gốc cây lắc cho cây cho hoa rụng xuống, gọi đó là hoa vũ, đáng tiếc tâm cảnh đó không bao giờ quay lại nữa, tóc trắng đã mọc rồi.
Vân Tranh mỉm cười, vươn tay ra ngoài chụp lấy cánh hoa lụa, nắm tay hỏi: - Địch công đoán xem, là chẵn hay là lẻ?
Địch Thanh cười ha hả, không chút do dự hô: - Tất nhiên là lẻ, lão phu không bao giờ đặt chẵn, họa vô đơn chí phúc bất trùng lai mà.
Vân Tranh xòe tay ra, quả nhiên là ba cánh hoa, lẻ rồi, lấy trong lòng ra một vị thọ tinh làm bằng bạc: - Ha ha ha, của Địch công đây, năm mới tuổi mới, hạnh phúc tràn ngập, may mắn tràn trề. Hôm nay Nguyên Tiêu, ngay cả quan nha cũng phong ấn, thế nên tất nhiên không nói chuyện quốc quân đại sự, đưa qua cửa xe một vò rượu nhỏ: - Đây là rượu mà tiểu tử chôn trong vườn ở Thục trước khi xuất chinh, chuyết kinh đào lên mang hết tới, chưa chôn đủ năm, hơi rượu còn gắt, không ngon lắm song thích hợp với mùa đông, Địch công nếm thử xem.
Địch Thanh phá lớp si niêm phong, mở nắp tu một ngụm, nhắm mắt hồi lâu thốt lên: - Có thứ này không bằng chúng ta chẳng tới Tuyên Đức môn nữa, cáo lỗi với bệ hạ một tiếng là xong, uống rượu với loại người đó vô vị lắm, trong nhà có thịt hươu, tiểu thiếp của ta không ngờ có môn thủ nghệ này, không cần nhiều gia vị vẫn dậy hương thịt, một ít vị than một ít vị ngọt, dai mềm vừa đủ, rất hợp nhắm rượu, hay chúng ta quay về.
- Tiểu tử cũng đâu tham già chút ngự tửu, chúng ta chẳng hợp với đám người đó, nhưng mà không xuất hiện không được, phải để cho thiên hạ thấy triều đường hài hòa.
- Tết mà, phải có không khí của Tết, nếu chúng ta xa cách quá không hay, trước kia ngài cô độc quá lâu, lần này uống cho thoải mái, chúng ta làm thơ thì không bằng người ta, nhưng uống rượu thì hẳn không thua được.
- Vậy thì hẹn dịp khác, dù sao mùa xuân chưa thực sự tới. Địch Thanh gật đầu: - Ta có thể uống ba vò Ngọc Thanh Đống của bệ hạ, còn ngươi?
- Chừng chừng đó, loại rượu đó nhạt thếch, tiểu tử tính là tính lượng nước có thể chứa thôi.
Trong lúc trò chuyện, xe ngựa đã đi ra phố, người qua người lại càng náo nhiệt hơn thường ngày, thanh lâu treo đèn sáng rực, vô số nữ tử ăn mặc hở hang nắm dây lụa, mua xoay tròn trên không trung, có Hằng Nga bôn nguyệt, có Tây Tử phùng tâm, thậm chí có nữ tử đầy đặn đóng Dương Quý Phi cứ lướt qua đầu mọi người.
Vân Tranh thấy đám nam nhân phía dưới hưng phấn reo hò cuồng nhiệt, chả hiểu, mấy nữ tử xoay vòng vòng thôi mà, có gì hay ho đâu. Địch Thanh mới đưa tay chỉ chỉ, Vân Tranh nước mắt nhìn, té ra những nữ tử ấy không mặc quần trong, thi thoảng váy tốc cao, còn lộ ra cặp mông trắng trẻo, chẳng trách đám nam nhân phía dưới điên cuồng như vậy, thò chân đá đít Hầu Tử một cái, tên đó mải nhìn làm xe đi chệch hướng...
Mai là tết ông Công ông Táo, cúng bái tùm lum, mình xin nghỉ một ngày nhé.