Vân Lạc Lạc rất khó đối phó, thấy Nhị thúc muốn ra ngoài liền lập tức ôm hai chân không chịu buông, muốn được Nhị thúc cho đi theo, không thể gỡ nó ra, nếu không Lạc Lạc sẽ khóc váng tai.
Vân Thiên Thiên thấy thế cũng thoát khỏi tay nhũ nương, chập chững chạy tới giúp tỷ tỷ, ôm cái chân còn lại.
- Buông tay!
Lục Khinh Doanh quát một tiếng, Lạc Lạc buông tay ngay tức thì, phụng phịu kéo cả Thiên Thiên đi, nó khôn như con rận, đang tỏ vẻ mình không quấy phá mà chăm sóc muội muội mà thôi.
Trẻ con Vân gia đều sợ Lục Khinh Doanh, thích cha hơn thích mẹ, chỉ là cha ít ở nhà quá, nên học được cách quấn lấy Nhị thúc hiền lành, dễ bắt nạt.
Vân Nhị còn chưa mở miệng nói đỡ chất nữ, đại tẩu đã nói: - Đệ phải làm gì thì làm đi, hoàng cung không phải lúc nào cũng để cửa cho nhà ta, Lạc Lạc, con đã mắc lỗi thì phải bị phạt, viết năm tờ giấy chữ lớn, Thiên Thiên không hiểu quy củ, không cho ăn vặt.
- Đại tẩu, không phải đệ nói tẩu chứ bọn nó đang ở cái tuổi chơi, nhất là Thiên Thiên, nó đã hiểu cái gì đâu, sao lại phạt nó không được ăn vặt.
- Quy củ phải lập từ nhỏ, hơn nữa đại ca đệ nói trẻ con ăn đồ ngọt không tốt cho răng, có vấn đề đi tranh luận với đại ca đệ.
- Đại ca nói là ăn ít...
- Còn không mau đi đi. Lục Khinh Doanh vươn ngón tay trắng trẻo chỉ ra cửa, ngang ngược nói: - Đợi đệ có con rồi mới đủ tư cách nói chuyện con cái với người lớn.
Nhìn đại tẩu phe phẩy quạt ngồi trên ghế quý phi hất mặt đắc ý, Vân Nhị đành rời khỏi nội sảnh, xa xa còn nghe thấy đại tẩu nhắc đem toàn bộ rương vỏ ốc đi.
Thành Đông Kinh vào tháng bảy chỉ có nóng và nóng, vừa bước ra khỏi cửa là sóng nhiệt dồn dập ập vào mặt, Vân Nhị hiểu rồi, Tần Quốc muốn mình tới vào lúc này là vì muốn hành hạ mình, cúi đầu y phục trên người, áo lụa mỏng màu lam, áo trong làm bằng bông hút mồ hôi, nhìn thì phong độ tiêu sái, nhưng mà loại thời tiết này thế nào cũng mồ hôi đầm đìa.
Tần Quốc nhất định đang dẫn theo một đám tỷ muội đợi trêu chọc mình.
May là Vân gia chưa bao giờ thiếu băng, Lão Hắc cụt tay thấy nhị gia vừa thò đầu ra khỏi cửa đã rụt vào, Lão Hắc biết ngay phải làm gì, nhị gia xem chừng không định cưỡi ngựa, phải chuẩn bị xe, còn phải có băng.
Đại bộ phận gia phó Vân gia là người tàn tật, điều này nổi tiếng ở Đông Kinh.
Vân Nhị rất muốn mặc quần áo ngắn tay ra ngoài, nhưng mà nhìn mặt đại tẩu một cái đành thôi, lần trước dọa mình là mặc trong nhà đã đành, nếu dám lo chân lộ tay ra đường, tẩu ấy sẽ nhảy xuống xông.
Địch Vịnh cực kỳ hâm mộ bộ quần áo cộc của Vân Nhị, hắn thấy Vân Nhị mặc nằm trên nhà gỗ, trông khỏe khoắn tinh thần, nhưng vừa bảo với mẹ làm một bộ, thiếu chút nữa bị ăn đòn, bị mẹ mắng cho là hạ lưu.
Đôi huynh đệ hoạn nạn sớm có hẹn trước, chẳng ai chạy thoát được vận mệnh, nên cùng vào cung cho có người đồng cam cộng khổ.
Dọc đường đi chẳng ai nói gì, vào cung cho đám cung phi lớn tuổi biến thái kiểm duyệt thì làm quái gì mà có hứng thú được, khi sắp tới cửa cung rồi Địch Vịnh lâm trận rút lui, kiếm được một cái cớ rất đàng hoàng: - Bệ hạ không ở trong cung, chúng ta vào cung không thích hợp.
- Phiền nhất là lão già Trần Lâm đó, đúng là chó vắng chủ, lảng vảng khắp nơi, nhìn một cái là lạnh sống lưng, lão già đó sao chưa chết? Vân Nhị cũng ngáp ngắn ngáp dài:
- Già mà không chết là giặc, hay là hẹn Tần Quốc và Trâm Hoa ra ngoài chơi cho thoải mái, chứ du ngoạn trong ngự hoa viên, chẳng may gặp phải phi tần trẻ trung nào đó mùa hè ăn mặc mỏng manh, chúng ta có khi bị loạn tiễn bắn chết thì oan. Lúc này tới Lạc viên ở thành tây là tốt nhất, nơi đó có suối nhỏ cây cối rậm rạp, lại có nhiều món ăn lạnh.
Vân Nhị muốn lắm nhưng do dự: - Bạc thái phi lần trước ngầm ám thị chúng ta phải biết phát hồ tình, chỉ hồ lễ (), đoán chừng không đồng ý đâu.
Địch Vịnh lấy đầu đập mạnh vào thành xe: - Có bệnh mới đi leo lên giường công chúa, nếu muốn chuyện đó, huynh đệ chúng ta chẳng lẽ còn khong tìm nổi mỹ nhân? Đông Kinh này không thiếu chỗ để tiêu tiền mà chúng ta ít thiếu nhất là tiền. Chúng ta hẹn họ ra để có hoàn cảnh thoải mái hơn thôi, ta đâu có muốn làm Trâm Hoa ễnh bụng lên.
- Nói với ta ích gì, có giỏi nói câu này trước mặt Bạc thái phi mới là hảo hán. Vân Nhị mở cái hộp gấm Địch Vịnh đặt bên cạnh xem, thì ra là bông hoa ngọc đẹp đẽ, bĩu môi: - Lần trước huynh mua con dao Tây Vực giá ba quan tặng Trâm Hoa, còn không biết thẹn nói là tự làm, hại ta bị Tần Quốc nói là không có tình ý, hôm nay đừng có nói là lại tự làm đấy.
Địch Vịnh thở dài: - Cha ta gửi thư về bảo phải quan hệ tốt với Trâm Hoa, mẹ ta thì suốt ngày giúp ta bày mưu tính kế lấy lòng, ngươi trong thời tiết quái quỷ này cũng bị tẩu tử đuổi khỏi nhà hẳn cũng là vì cho Tần Quốc thấy lòng thành đúng không? Con bà nó, cứ như là hai quân giao chiến vậy, bày mưu tính kế với nhau, lấy lão bà như thế còn quái gì nữa.
Vân Nhị nhún vai, hoàng gia gả công chúa với tâm lý mâu thuẫn, vừa là lôi kéo vừa là đề phòng, thêm vào thái độ trịnh thượng nên càng gả thì càng làm chuyện tệ hơn, bao nhiêu ví dụ không hay rồi vẫn thích dùng thủ đoạn này.
Ghé qua cửa sổ nhìn hoàng cung nguy nga như núi đá đè lên người, tường bao cao lớn uy nghiêm như tường nhà giam, không khí áp ức làm Vân Nhị thấy khó thở.
Tình cảm xen lẫn với toan tính, nhìn hai con ốc anh vũ trong tay, Vân Nhị thấy nó chẳng còn ý nghĩa tán tụng ái tình mỹ lệ và trường thọ như trong câu thơ "Chén anh vũ, muôi lô từ, trăm năm, ngày tròn ba vạn sáu " của Lý Bạch.
- Vân Việt!
Còn chưa vào cửa cung chợt có tiếng gọi lảnh lót, Vân Nhị thò đầu dáo dác nhìn quanh, thấy hai thiếu dịu dàng xinh đẹp đứng ở dưới bóng râm tường cao ra sức vẫy tay với mình, Tần Quốc tay còn cầm một cành cây, mặt tươi tắn như hoa, vẻ đẹp trong mát tựa núi suối nước trên núi, Trâm Hoa ở bên cạnh, y phục vàng nhạt thướt tha, toàn thân không chỗ nào không tỏa sức sống mơn mởn, mỉm cười e thẹn, cách đó không xa là tiểu cũng nữ bê hộp sơn son.
Địch Vịnh là tên lập trường hay dao động, vừa rồi còn không muốn vào cung, giờ nhìn Trâm Hoa nuốt nước bọt tuyên bố: - Bà nương này lão tử lấy là cái chắc rồi.
Không phải vào cung là tốt rồi, Vân Nhị cực kỳ căm ghét màn soát người thô bỉ khi tiến cung, đám bị hoạn đó ngay cả đũng quần mình cũng muốn sờ qua, Vân Nhị hận không thể chém chết.
Nữ nhân hiểu lòng người là nữ nhân tốt, hoàng cung thực ra là trại tập trung của đám tâm thần biến thái, đám võ hoạn quan thô bỉ, đám văn hoạn quan hung ác, đám cung nga luống tuổi dùng ánh mắt cưỡng bức mình, rồi thêm hai mắt rắn độc của Trần Lâm, chỉ cần là người bình thường thì không ai thích.
- Chúng ta tới bách hoa viên đi! Tần Quốc hớn hở trèo lên xe Vân gia, vừa mới thấy con ốc anh vũ trong tay Vân Nhị là biết ngay của mình, ngọc thủ thon dài đưa ra cướp lấy, khẽ xoa một cái, đôi mắt trong sáng mở to vô cùng khả ái: - Ta thích những nơi sơn thanh thủy tú.
Đi vào cung khổ nạn thì cần huynh đệ chứ đi tình tứ với lão bà tương lai thì ai muốn có huynh đệ bên cạnh, Định Vịnh sớm không từ mà biệt rồi, không biết đôi gian phu dâm phụ đó đi đâu, không quan tâm.
- Nếu thế thì nàng nên theo ta về Đậu Sa trại, nơi đó mới thực sự xứng với bốn chữ sơn thanh thủy tú, một năm bốn mùa mây trắng lững lờ, sương khói lởn vởn mặt đất như chốn thần tiên. Khi ta còn rất nhỏ, đại ca phải ra công trường làm việc, ta bế Vân Tam ngồi bên cửa sổ đợi đại ca về, thích nhất là nhìn sương từ núi chui ra, lan khắp mặt đất... Này, làm sao thế, ta đang kể chuyện.
Lời dạy của Khổng Tử, đại khái là nói theo ngôn ngữ ngày nay là chủ trương tình yêu không tình dục, ngắn gọn hơn là tình đồng chí.