Dâu tằm là đại sự, dù là hoàng hậu trong cung cũng phải tổ chức nghi thức liên quan.
Mọi năm vào thời điểm này Tào hoàng hậu tuyệt đối không bỏ qua nghi thức tượng trưng mẫu nghi thiên hạ của mình, nhưng năm nay thì khác, nàng phải ở bên hoàng đế xử lý đại sự triều chính, mà lễ nghi bắt đầu từ lúc tắm rửa ăn chay, cho tới tụng kinh ngàn lần, vô cùng phức tạp.
Tào hoàng hậu vốn muốn xin hoàng đế đơn giản hóa nghi thức từ ba ngày thành một ngày, nhưng hoàng đế không đồng ý, đành phải bỏ chức trách ở tẩm cung, tới tổ miếu chủ trì đại điển.
Cứ nghĩ Thục phi sẽ thừa cơ thay thế vị trí của mình, không ngờ Thục phi lại tiếp tục ở đạo quan cầu phúc cho hoàng đế, hết cách do Bạc thái phi tới thay mình phê duyệt tấu chương.
Hành động của Thục phi ít nhiều làm hoàng hậu hổ thẹn, mình là đại phụ, chuyện cầu phúc này đáng lẽ do mình làm, nhưng giờ do cung phi xưa nay chưa từng đòi hỏi gì thực hiện. Thời gian qua thay hoàng đế nắm giữ triều cương, Tào hoàng hậu có một cảm giác mới mẻ, khi mình dùng bút đỏ phê xuống, phía dưới răm rắp kia theo, sự thỏa mãn đó khiến nàng quên mất nhiều việc, bất giác say mê chuyện này.
- Thục phi, Thục phi, cô ra đây!
Quách hoàng hậu lại lần nữa vin tường gọi lớn, Thục phi bỏ kinh phật xuống, dùng tay chải lại tóc rồi ra ngoài, thấy dáng vẻ nóng ruột của bà ta, cười: - Tỷ tỷ, sao mới sớm ngày ra đã tới đây, vừa ngủ dậy không nghe rõ, muội còn tưởng chim hỉ thước đang kêu.
- Cô mới là chim hỉ thước đấy, biết không hồ ly tinh tới tổ miếu chuẩn bị điển lễ bái tế Tằm nương nương, nay giúp Triệu Trinh xử lý quốc sự là Bạc Hồng Y, cha ta đã dâng tấu xin cho ta nhận Tần Quốc, Bạc Hồng Y nhất định đồng ý, dù Triệu Trinh không đồng ý, Bạc Hồng Y cũng khuyên nhủ hắn đồng ý, bà ta nợ Quách gia ta ân tình lớn.
Thục phi luôn mồm chúc mừng, Quách hoàng hậu cười toe toét rồi chạy mất, chẳng biết khoe với ai, nàng về phòng mình, lòng bực bội, lão tặc Bàng Tịch đó đích thân ra mặt điều hòa, làm chút phong ba mà nàng mới khơi lên đã bị dập tắt.
Cũng biết chút mưu kế nhỏ của mình chưa thể làm khó được Bàng Tịch, Hàn Kỳ, đám hồ ly đó đã trải qua rất nhiều sóng gió, nhưng không ngờ bị trấn áp dễ dàng như vậy.
Bàng Tịch hi sinh Lữ Di Giản đã chết dẹp yên tranh cãi, đồng thời đầy Lữ Công Trứ, nhi tử Lữ Di Giản đi Nhạc Châu làm tri phủ, nhưng phẩm cấp lại được thăng lên, coi như chút bồi thường.
Thạch Giới được thanh danh mà ông ta mong muốn, nhưng giờ thế lực ông ta quá mỏng manh, cảm thấy mình trở lại triều đình cũng không có tác dụng lớn, đành về quê tiếp tục quy ẩn. Phú Bật dâng thư thỉnh tội, kể hết sai lầm bản thân, nói nếu năm xưa không có bệ hạ khoan dung thì người toàn khuyết điểm như mình sao có vinh dự trấn thủ biên quan, rõ ràng là muốn ở lý biên quan tránh xa kinh thành thị phi.
Còn về phần tin đồn ngoài phố phường, sau khi mấy kẻ lắm mồm vào ngục, không ai ho he gì nữa.
Mình ở trong cung căn bản không động đậy được.
Muốn có hiểu quả lớn hơn phải bỏ vốn lớn hơn, nhưng vốn liếng trong tay Thục phi không có nhiều, càng không dám để lộ mình, nên chỉ biết trơ mắt nhìn Bàng Tịch, Hàn Kỳ dập tắt phong ba.
Nếu như giết Quách hoàng hậu, đám Bàng Tịch không thể nhẹ nhàng như thế, giết Quách hoàng hậu rất dễ, cho bà ta ít thuốc độc là đủ, bà ta cả đời gây vô số thù oán, từ Tào hoàng hậu tới cung nữ hoạn quan, nếu không có Bạc thái phi chiếu cố đã chẳng sống được tới lúc này.
Dù bà ta chết cũng chẳng ai nghi cho mình.
Phiền toái duy nhất là Thục phi xưa nay chưa bao giờ giết người, nếu như Vân đại ca ở đây thì tốt biết mấy, huynh ấy giết nhiều người như vậy, hẳn chẳng có chướng ngại tâm lý nào.
Vừa nghĩ tới Vân Tranh, toàn thân Thục phi nóng lên, nàng phải trải qua được những đêm dài đằng đẵng trong cung điện trống vắng. Từ sau khi nàng sinh Triệu Húc, Triệu Trinh chỉ tới chỗ nàng vài lần để nghỉ ngơi, còn đem tinh lực tìm người khác thử sinh thêm con.
Tuy buổi sáng tắm rửa có hơi lạ thường, Thục phi vẫn trầm mình vào thùng gỗ, để nước ấm bao bọc lấy cơ thể, da thịt trắng trẻo được nước nóng nhuộm thành màu phớt hồng, nước vỗ dập dờn, mái tóc đen xoã ra trên mặt nước che khuất phần nào dáng người lay động tâm hồn, từng đóa từng đóa hoa vàng nở ra trong nước, hoa không đẹp bằng người, nhưng ích gì khi chẳng có ai tán thưởng.
Thục phi đem hết tinh lực tập trung vào đếm cánh hoa, nếu để xuôi theo tình dục, nàng lo mình sẽ trầm luân...
- Quan tự tại bồ tát, hành thâm bàn nhược ba la mật đa. Thì chiếu kiến ngũ uẩn giai không. Độ nhất thiết khổ ách. Xá lợi tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc....
Mười hai bông hoa vàng chẳng mấy chốc đếm hết, Thục phi đành chuyển sang tụng kinh, nhưng núm vú ngày một căng lên, toàn thân như có lửa cháy…
Chỉ, chỉ lần này thôi, Thục phi tự nhủ bàn thân như thế, nhắm mắt, từ từ hồi tưởng lại những ngày tháng ở Vân gia, hình ảnh Lục Khinh Doanh bị nàng thay bởi chính mình, tượng tưởng Vân Tranh thô bạo với mình, sắc mặt lại càng thêm đỏ bừng kiều diễm, người nóng râm ran, tay bất giác khẽ ve vuốt bầu vú, một cảm giác đê mê từ đầu v lan đi, xông thẳng lên trên đầu, cảm giác sảng khoái làm nàng không kìm được khẽ “ưm” lên một tiếng.
Một khi đã bắt đầu thì khoái cảm mê muội đó làm người ta không thể ngừng được, Thục phi dùng ngón tay kẹp đầu v siết mạnh, từng đợt sóng trào dâng mạnh mẽ trong lòng, răng khẽ cắn lên cánh môi tươi mọng, tay còn lại từ từ trượt xuống dưới.
Lão cung nữ phụ trách hầu hạ Thục phi nghe thấy tiếng kêu nho nhỏ, ngớ người, lẩm bẩm một câu phật hiệu tiếp tục lau phật đường... Ở trong cung bao năm, bà ta thấy quá nhiều chuyện này, bản thân bà ta trong vô số đêm dài cũng rải đậu ra khắp nhà, rồi tỉ mẩn nhặt lại từng hạt.
Mùa xuân tới rồi, chim yến thành đôi, gió xuân ấm áp khấy động vô số tâm tư, thế là cỏ xanh nảy mầm, dương liễu hé lá, trăm hoa nở rộ.
Khi tuyết trên thảo nguyên tan đi, Vân Tranh trở về Đậu Sa trại, chiến hỏa trên thảo nguyên đã hoàn toàn bị dập tắt, những người còn lại hoặc là vui vẻ theo người như Hoàng Hựu bắt đầu cuộc đời mới, hoặc là bị bức ép bỏ nghề chăn thả học từ nhỏ, theo thương nhân người Tống làm ruộng.
Vô số đạo phỉ thật có giả có ồ ạt tấn công phủ Kiến Xương, đại quân Đại Lý uy hiếp phía sau, bọn chúng không còn lối thoát nào khác, nên thư cầu viện của Tào Vinh mỗi lúc một thê thảm.
Nhưng trong tay Vân Tranh chỉ có chưa tới tám nghìn quân, còn phải phòng thủ cả thảo nguyên rộng lớn, nhất là doanh trại Tước Nhi Sơn phải có năm nghìn người mới miễn cưỡng đủ dùng, cho nên Vân Tranh không có binh lực cứu viện Tào Vinh, y đâu còn lại chủ tướng của Kinh Tây quân nữa, chỉ có hàm Vân Huy đại tướng quân với quyền lực vô cùng hạn hẹp thôi.
Chiến tranh chỉ cần bắt đầu sẽ thúc đẩy vô số việc phát triển, người có lợi sẽ có người chịu thiệt, đó là chân lý không ai chạy thoát.
Bất kể nói thế nào quân chính quy mà không đánh lại được đạo phỉ là sỉ nhục, nếu Tào Vinh bỏ phủ Kiến Xương thì hãy đợi sự trừng phạt nghiêm khắc nhất nhất của xu mật viện đi.
Lão tộc trưởng nói đến mùa trồng trọt rồi, đất đi của Vân gia không được để hoang, đó mới là chân lý lớn, thế là Vân Tranh dắt trâu, vác cày, dẫn cả nhà lên núi.
Mấy năm không làm việc nông, Vân Tranh không thấy xa lạ, do là ruộng hạn, con trâu kéo cái cầy xới lên từng luống đất đỏ, Hầu Tử và Hàm Ngưu cầm hai cái mài, đi theo đập miếng đất lớn thành đất nhỏ. Vân Đình thêm vào nhi tử béo mũm Vân Phúc mới một tuổi rưỡi của Hàm Ngưu, dưới sự chỉ huy của Lạc Lạc cầm cánh trúc xanh đánh vào mông Hầu Tử, Hàm Ngưu thúc giúc họ làm việc cho chăm chỉ.
Lục Khinh Doanh hoan hỉ xuống ruộng, cơ mà nàng coi trồng trọt thuần túy là hoạt động đạp thanh thôi, Cát Thu Yên đánh chết không chịu, sống sung sướng không muốn lại đi làm ruộng bẩn thỉu, đúng là điên.
Phu thê Vân Nhị cũng được phân một mảnh đất, Vân Nhị học đại ca cầm cày vỡ đất, Triệu Uyển học Lục Khinh Doanh cũng vải thô, cũng buộc khăn xanh, lẽo đẽo theo sau trượng phu chả được tích sự gì, Tịch Nhục dùng gậy gỗ đập vỡ đất, nàng chuẩn bị trồng lam điện, nàng thích trát nhiễm...
HẾT!