Nói là để cho cô phụ trách phỏng vấn Trình Tri Viễn, nhưng độ mê muội của Tiểu Yến sao có thể buông tha cho một cơ hội được tiếp xúc với thần tượng như vậy? Hơn nữa Trình Vi vốn là phóng viên nhiếp ảnh, và vai trò lớn nhất là tiếp khách. Hôm nay, họ hẹn gặp Trình Tri Viễn tại quán cà phê. Anh vừa đi tới từ xa, Tiểu Yến đã ôm lấy cánh tay Trình Vi hô hấp không thông hô to: “Sao lại đẹp trai như vậy! Đẹp trai như vậy!”
Đẹp trai ở đâu? Trình Vi thật sự không cảm thấy có gì mà khoa trương như vậy. Trình Tri Viễn đi tới gần vẫn là quần đen giản dị, áo thun trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác thể thao màu đen. Anh là một vận động viên, trời sinh vóc người đẹp, một bộ quần áo bình thường, mặc trên người anh, nào có thể khó coi? Trình Vi dùng ánh mắt kén chọn nhìn anh hồi lâu, cũng nhìn không ra tật xấu gì.
Trình Tri Viễn đến gần chào hỏi Tiểu Yến, nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn Trình Vi, không chớp mắt.
Ánh mắt yên tĩnh lại nóng bỏng này, nhìn đến tai Trình Vi cũng phải nóng theo, ba giây sau, dứt khoát giơ máy ảnh lên chụp hai tấm.
Khuôn mặt của cô vốn đã nhỏ, máy ảnh lại giơ lên, che hoàn toàn khuôn mặt mà anh đang suy nghĩ, nửa phần đường sống cũng không chịu để lại cho anh.
Trình Tri Viễn dừng một chút, cư nhiên nhếch khóe miệng, bất đắc dĩ cười rộ lên. Thấy vậy, Tiểu Yến hung hăng véo đùi Trình Vi bên cạnh một cái, sau khi nhận được đôi mắt xem thường của Trình Vi mới xác định tất cả đều không phải là mộng.
Trình Vi không hiểu tennis, toàn bộ quá trình phỏng vấn cô đều hồn bay ngoài trời. Chờ hồi lại tinh thần, Tiểu Yến đang hỏi một ít câu hỏi bổ sung bát quái vụn vặt, cô mới nghiêm túc lắng nghe một chút.
“Anh bắt đầu chơi khi anh được ba tuổi, ồ, sau đó là một tuyển thủ nghiệp dư, vậy khi nào anh bắt đầu quyết định sự nghiệp tennis của mình?”
Anh dường như chưa bao giờ gặp phải vấn đề này, dừng lại một chút mới trả lời: “Trước khai giảng đại học hai ngày.”
Tiểu Yến là một fan hâm mộ kỳ cựu cũng giật mình: “Thời điểm này… rất đặc biệt.”
“Đúng vậy” Ngón trỏ của anh gõ vào tay vịn của ghế sofa, lặp lại câu trả lời: “Đúng vậy.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sau khi nói xong, ánh mắt của anh đảo qua Trình Vi. Tâm trạng của Trình Vi như có một gợn sóng nổi lên, đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau đó nghe Tiểu Yến hỏi: “Tại sao? Tôi nghe nói điểm số của anh rất tốt, tiếp tục học đại học không tốt sao? Gia đình không phản đối sao?”
“Ừm” Ánh mắt của anh lại không tự chủ được nhìn qua sườn mặt Trình Vi, cuối cùng trở lại trên bàn ghi âm vẫn sáng đèn đỏ, do dự một chút mới nói, “Học đại học là một lựa chọn thông thường, đột nhiên muốn từ bỏ, nhìn vào phong cảnh trên một con đường khác. Vì vậy, không màng tất cả mà liều lĩnh làm điều đó, chỉ đơn giản như vậy.”
Trình Tri Viễn mỉm cười, Tiểu Yến cười ngây ngô, Trình Vi lại nói cái gì cũng không cười được.
Thật vất vả để chịu đựng cho đến khi cuộc phỏng vấn kết thúc, anh đề nghị đưa họ về nhà. Tiểu Yến rất tự nhiên đồng ý, Trình Vi lại phải chịu đựng đi theo hai người.
Tình huống lúng túng trong một giờ, trên cùng một chiếc xe. Sau khi Tiểu Yến xuống xe, không còn ai làm bầu không khí sôi động, trong xe lập tức im lặng. Trình Tri Viễn lại không thích nghe nhạc, khoang xe SUV rộng rãi của đối với Trình Vi giống như một cái lồng kín.
Dù sao cũng im lặng như vậy cũng không phải là biện pháp, Trình Vi thu ánh mắt từ ngoài cửa sổ về, nghiêng đầu nhìn sườn mặt Trình Tri Viễn, ra vẻ thoải mái nói giỡn: “Cổ tay bị thương còn đến tham gia các bậc thầy thi đấu, rất thích cảm giác giành chức vô địch?”
Đèn đỏ ở ngã tư được sáng lên, chiếc xe dừng lại một cách ổn định, anh im lặng một lúc và quay đầu nhìn cô: “Mười ba, em biết tôi thích em không?”
Chỉ là muốn nói chuyện phiếm hai câu mà thôi, không ngờ anh lại có một câu hỏi như vậy, giọng điệu còn như vậy.
Chính là rất mê người.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hai cảm giác đối lập trong cô vô cùng nhộn nhạo, không khí bên trong xe đột nhiên trở nên mỏng manh hơn. Trình Vi hít sâu một hơi, ngực vẫn cảm giác rầu rĩ, như thể đã cạn kiệt sức lực nhưng vẫn không thể hút được dưỡng khí.
Xong rồi, cô nghĩ, làm thế nào để tiếp đây?
Trình Vi dừng một hồi lâu, mới mơ mơ hồ hồ “Ừ” một tiếng.
Khuôn mặt của anh trở nên vui vẻ, chỉ muốn tiếp tục nói điều gì đó, nghe thấy tiếng còi xe phía sau. Vì vậy, anh thu lại đôi mắt của mình, xe một lần nữa chạy đi.
Cô vô cùng khẩn trương, bàn tay đặt ở mép ghế lái giữ lớp bề mặt ghế.
Anh tiếp tục nghiêm trang nói: “Lần này tôi đã dành một năm để huấn luyện trong nước. Mười ba, tôi muốn cùng em yêu đương.”
“…..”