Triêm Nhạ Tà Nịnh Sửu Lang

chương 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thấm Phi Liễu nghĩ thầm, nếu đã chữa được rồi, vậy mình vừa rồi dưới tình thế cấp bách đã theo lời mà xin lỗi, đương nhiên phải thu hồi lại toàn bộ; lại nói, nhìn phế lao quỷ này bộ dạng muốn chết không muốn sống, cũng biết y chắc chắn là sống không quá mấy tháng, vì cái gì mình lại hướng y cúi đầu?

Từ điều này, thái độ hắn lập tức kiêu ngạo lên. “Tử phế lao quỷ, ta biết ngươi hâm mộ bổn Vương gia dung mạo tuấn mỹ, phong thái xuất chúng, nay bổn Vương gia độc không chết ngươi, nên ngươi cẩn thận một chút cho ta, ta nhất định giết chết ngươi phế lao quỷ đắc tội ta, mối thù một cái tát này ta nhớ kỹ”.

Thấm Phi Liễu ném lại những lời đe dọa xong quay đầu bỏ đi, đột nhiên một đạo thanh âm âm âm hàn hàn liền ghé sát vào lỗ tai hắn vang lên, hắn nghe được liền nổi cả da gà lên hết, toàn thân như đông lại, thoáng chốc vô pháp bước đi.

“Ta vì sao phải hâm mộ ngươi bộ dạng đẹp hơn ta?”.

Đột nhiên, có một bàn tay to thô thiển lạnh như băng, gầy như que củi, xoa hai gò má trắng nõn của Thấm Phi Liễu, toàn thân hắn một trận phát run.

Tử phế lao quỷ kia rõ ràng là nằm ở trên giường, y dù có nhanh như thế nào, cũng không có khả năng lập tức đứng sau lưng hắn, thế nhưng bàn tay kia ra đòn tựa như câu hồn sứ giả từ má hắn trượt xuống cổ; càng đáng sợ chính là, loại khẩu khí băng băng hàn hàn này của y, nghe không ra ác độc, nhưng so với ác độc càng thêm độc ác, còn mang theo ý vị quỷ quyệt.

“Ta chỉ muốn khiến cho ngươi so với ta còn xấu xí hơn là được, chuyện đơn giản như vậy, ta cũng không phải là làm không được”. Thanh âm Vô Tranh lại vang lên.

Miệng tựa như bị đóng băng, ngay cả mở ra cũng thật khó khăn, trên mặt Thấm Phi Liễu mồ hôi lạnh từng giọt rơi xuống; trong lòng hắn có một thanh âm nói với hắn, người này không phải đang nói giỡn, y thật sự là sẽ hủy diệt dung mạo hắn.

“Ngươi, ngươi đừng xằng bậy”.

“Sợ sao?”.

Giọng điệu Vô Tranh lạnh lùng mang điểm tà khí, Thấm Phi Liễu phát hiện có một làn hương khó tả bỗng nhiên đến gần mình, hương vị kia thẩm thấu tâm tỳ, mà thanh âm trầm thấp kia tựa như đang đọc chú ngữ áp sát vào lỗ tai hắn thầm thì.

“Ta ngẫm lại xem, trước hủy bên trái mặt, rồi hủy bên phải mặt, sau đó là cằm, lại đến trán, một chút cũng không thể qua loa”.

Thấm Phi Liễu chửi ầm lên: “Tên phế lao quỷ này”.

Cảm giác được móng tay băng lãnh như đao của đối phương xẹt qua bên trái khuôn mặt hắn, vài giọt huyết liền dừng trên quần áo hắn, Thấm Phi Liễu giận dữ hét: “Dừng tay, tử phế lao quỷ kia, ta không tha cho ngươi!”.

Lực đạo kia tựa hồ theo hắn tức giận mắng mà trở nên mạnh hơn, khiến cho mặt phải của hắn cảm thấy càng đau đớn, sau đó là cằm, lại đến là trán, tựa như Vô Tranh nói không thể qua loa, cho nên mỗi một đường đều cắt phi thường chậm.

“Dừng tay, ngươi dừng tay cho ta! Hỗn đản, ta phải giết ngươi!”. Thấm Phi Liễu phát ra tiếng kêu gào, tức giận đến chảy nước mắt, tình tự thống hận lại du nhiên nhi sinh (tự nhiên nảy sinh).

Hết thảy toàn bộ đều là lỗi của tử phế lao quỷ này, mình muốn tổn hại y, độc chết y, căn bản một chút cũng không có sai!

“Ngươi dám hủy dung (mặt) ta, ta liều mạng với ngươi”.

Mặc dù nói là liều mạng, thế nhưng thân thể chính mình tựa như bị trụ lại, ngay cả động cũng không thể động, làm sao liều mạng với người ta? Thấm Phi Liễu khổ sở khóc lên, khuôn mặt là bộ phận trọng yếu nhất của hắn, nếu như trở nên so với phế lao quỷ còn xấu hơn, vậy hắn tuyệt đối phải đâm đầu vào tường tự vẫn.

“Như vậy đã khóc? Căn bản là hài tử to xác mà thôi”.

Khẽ thở dài một tiếng, Vô Tranh kịch liệt ho lên, y khụ ra một ít huyết ti.

Cảm giác hương vị phía sau bay đi, Thấm Phi Liễu cảm thấy thân thể mình tự nhiên lại trở nên năng động, hắn lệ rơi đầy mặt nói: “Ta phải giết ngươi, ngươi dám hủy dung của ta!”.

Vô Tranh chặn tay Thấm Phi Liễu muốn ra sức đánh y, y dùng lực đẩy hắn ra, lực đạo kia thật lớn, khiến cho Thấm Phi Liễu ngã ngồi trên mặt đất.

Vô Tranh càng ho kịch liệt, cánh cửa lập tức bị mở ra, A Hồ vội vàng cầm tiểu mộc bồn tiến vào.

Vô Tranh không ngừng thổ huyết, Thấm Phi Liễu chưa từng thấy qua người thổ nhiều huyết như vậy, hắn ngốc lăng ngồi trên mặt đất đầy bụi bặm, ngay cả chuyện bị hủy dung cũng đã quên, khắp phòng chỉ nghe được thanh âm Vô Tranh kịch liệt khái huyết.

“Chủ nhân, ngươi không sao chứ? Đã lâu ngươi không có thổ nhiều huyết như vậy, ta đi lấy dược lại đây”.

A Hồ vội vàng mở một ngăn tủ, thật cẩn thận mang hoa nhi để trong ngọc bàn (đĩa ngọc).

Hoa nhi kia có rất nhiều cánh, cũng có hương vị nồng đậm, Thấm Phi Liễu ở Quỷ giới đã lâu, hơn nữa hắn lại là người trong Vương tộc, tự nhiên biết đây là hoa gì.

Đây là Quỷ giới bảo hoa, một trăm năm mới nở hoa một lần, bởi vì nhan sắc hoa phi thường kỳ lạ, là loại phấn hồng nhàn nhạt, lại mang theo hương khí đặc biệt nồng nàn, cho nên đều là Vương tộc dùng để hiến tế tổ tiên.

Mặc dù từng có lời đồn đãi loại hoa này có thể chữa bệnh, nhưng ngự y nhiều năm kinh nghiệm cũng không biết hoa này có thể chữa bệnh gì, cho nên chữa bệnh biến thành một loại truyền thuyết xa xôi.

Lau đi huyết ti trên miệng Vô Tranh, A Hồ xé cánh hoa tiếp theo, cung kính đưa cho Vô Tranh; Vô Tranh đem cánh hoa kia hàm tiến trong miệng nhấm nuốt, khuôn mặt bệnh vàng kia của y trong thoáng chốc chất chứa vô hạn thống khổ. Thấy thế, trong lòng Thấm Phi Liễu cảm thấy một trận đau đớn, Vô Tranh đột nhiên nhìn về phía hắn, mâu quang lợi hại như nguyệt quang lãnh liệt, lại chiếu đến hắn đầu đầy mồ hôi.

Xem ra, người này căn bản là sống không lâu, mình vì sao còn hết lần này đến lần khác ý xấu độc hại y? Trong thoáng chốc, hắn dường như thấy chính mình còn có một mặt chưa đủ trưởng thành.

“Hiện tại ngươi so với vừa rồi xinh đẹp hơn nhiều”. Vô Tranh liếc Thấm Phi Liễu một cái.

Vừa nghe Vô Tranh nói như thế, Thấm Phi Liễu lúc này mới nhớ tới mình vừa rồi bị y hủy dung. Phế lao quỷ này bất quá thổ vài khẩu huyết, mình lại đi đồng tình với y, Thấm Phi Liễu xoa mặt mình, hận ý cùng nộ hỏa lại lần nữa đầy một bụng.

A Hồ kinh hô một tiếng: “Quỷ xấu xí này làm sao lại biến thành đẹp? Nhất định là chủ nhân lộng giúp ngươi, có phải hay không?”.

Thấm Phi Liễu hừ lạnh một tiếng, thẩm mỹ tiểu hài tử này vốn là có vấn đề, hai người bọn họ nhất định là kết hợp lại cười nhạo hắn, quên đi! Dù sao đánh không lại người ta, phun ra những lời tàn nhẫn chung quy không sai.

“Các ngươi nhớ kỹ cho ta, ta sẽ không hiền lành mà bỏ qua”.

Thấm Phi Liễu vừa về tới cung điện của mình, liền vội vội vàng vàng cầm lấy gương đồng, này vừa soi, người trong gương nào có bị hủy dung, vẫn là nguyên lai hắn.

Chỉ bất quá dung nhan hắn trở nên càng thêm phong nhuận, bạch lý thấu hồng (), vốn dĩ hắn chính là một nam nhân tuấn tú, hiện tại lại rất có dáng vẻ phi phàm.

() phong nhuận, bạch lý thấu hồng: nở nang, trắng hồng

Hắn cẩn thận vuốt ve khuôn mặt mình, nguyên bản còn tưởng là ảo giác, nhưng mà ngay cả xúc cảm khi sờ lên cũng có sự khác biệt rất lớn, bì phu của hắn mịn màng tinh tế so với nữ nhân sờ còn hoàn hảo hơn.

“Tử phế lao quỷ kia rốt cuộc đang làm cái gì? Khuôn mặt bổn Vương gia lại không sao, dám lừa bổn Vương gia nói hủy dung ta, hại ta…”.

Hắn xấu hổ nói không được, vừa nghĩ tới bộ dáng hắn khi đó rơi lệ đây mặt, thống khổ khóc thét, quả thực là không giống một nam tử hán, nếu như để cho người khác biết hắn đã từng khóc như vậy, chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho mọi người.

Vì vậy, hắn ném gương đồng xuống, chạy trở lại Lãnh Hương điện.

Dọc đường đi, hắn càng nghĩ càng giận, một cước liền đá văng cánh cửa.

“Tử phế lao quỷ ngươi, đừng tưởng rằng ngươi không hủy dung ta ta sẽ cảm tạ ngươi, lão tử hiện tại liền đứng ở chỗ này cho ngươi hủy dung, không cần ngươi bán cho ta cái nhân tình thối nát gì”.

“Ta mệt mỏi, A Hồ tiễn khách”. Vô Tranh tựa như không thấy hắn, y nằm trên giường, xem ra mới vừa thổ huyết, thân thể còn đang không khỏe.

A Hồ cung kính điểm đầu: “Vâng, chủ nhân”.

Hướng Thấm Phi Liễu, A Hồ nhẹ giọng nói: “Chủ nhân nhà ta muốn nghỉ ngơi, thỉnh Vương gia ly khai”.

“Ngươi tránh ra cho ta! Lãnh Hương điện này ta muốn tới thì tới, còn muốn đi thì đi, ai cũng không cản được ta”. Hắn kéo gần khoảng cách với Vô Tranh, không chút khách khí quát tháo: “Tử phế lao quỷ này, ngươi đứng lên cho ta, ta hạn cho ngươi nội trong một canh giờ hủy hết dung của ta”.

Thấy hắn la hét ầm ĩ, A Hồ vốn chuẩn bị muốn mắng chửi, lúc này Vô Tranh lên tiếng: “Đi ra ngoài”.

“Ta chính là không đi ra, thế nào?”.

Biết hắn ngang ngược vô lý, Vô Tranh lắc lắc đầu, đưa mắt ra hiệu cho A Hồ.

A Hồ điểm đầu nói: “Vâng, chủ nhân”.

A Hồ khẽ đóng cửa lại, trong phòng một mảnh tĩnh lặng.

Đột nhiên, Vô Tranh lạnh lùng nói: “Muốn hủy dung của ngươi kỳ thực rất dễ dàng, chỉ cần chính ngươi cầm đao tử vẽ vài đao là được”.

“Ta chính là không muốn ngươi bán cho ta nhân tình, động thủ đi”.

Đắn đo đối với cố tình gây sự của hắn, Vô Tranh chỉ là thẳng nhìn chăm chú vào hắn, nhật quang sí nhiệt như hỏa cự lăng lệ, ngưng tụ trên người Thấm Phi Liễu. “Muốn ta hủy dung của ngươi cũng thực dễ dàng, chẳng qua ta hiện tại rất mệt, cần nghỉ ngơi, ngươi nếu bằng lòng chờ một lát, vậy muộn một chút hãy nói tiếp đi”.

“Không được! Ta không có nhiều thời gian rỗi như vậy, huống hồ phế lao quỷ ngươi nói không chừng ngay sau đó phải đi gặp Diêm La Vương, ta không muốn chờ lâu”.

Nghe Thấm Phi Liễu thanh thanh nguyền rủa y mau chết, mục quang Vô Tranh trong nháy mắt biến trầm, khóe miệng y cong lên, toàn bộ khuôn mặt gầy vàng biến thành âm dương quái khí.

Thấm Phi Liễu căn bản không biết mình là như thế nào bị ném lên giường, chỉ biết mình ngay sau đó đã cùng bệnh sấu phế lao quỷ cùng nằm trên giường, ngay cả y làm như thế nào cũng không thấy được.

Đôi bàn tay to khô gầy của Vô Tranh như dây leo gắt gao dán trên mặt Thấm Phi Liễu, khiến cho hắn không khỏi toàn thân run rẩy. Thanh âm Vô tranh lúc này thấp trầm, hàm mãn ác ý chậm rãi vang lên.

“Vương gia, ngươi túng dục quá độ, tỳ thận cũng không tốt lắm, chẳng trách hỏa khí lớn như vậy”.

“Ngươi nói cái gì? Đó là vì ta được nữ nhân hoan nghênh, mới không giống ngươi, oa! Ngươi làm gì? Dừng tay cho ta, dừng tay!”.

Thấm Phi Liễu tức giận kêu gào nhưng không ngăn được động tác của Vô Tranh.

Một bàn tay Vô Tranh phủ lên khuôn mặt hắn, tay kia lại từ cằm hắn đi xuống, chậm rãi, chậm rãi trượt tới xương quai xanh hắn. Thấm Phi Liễu phát giác xương quai xanh của mình chạm đến một mảnh lạnh lẽo, tuyệt đối là bàn tay ghê tởm của phế lao quỷ kia đối với hắn ác tâm vạn phần tiến vào trong áo hắn.

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”. Thấm Phi Liễu sợ hãi mà nhìn y.

Thấm Phi Liễu dần dần phát giác, mình hoàn toàn không thể đoán bước tiếp theo Vô Tranh sẽ đối với hắn làm cái gì, bởi vì Vô Tranh cử chỉ quái dị, tâm tư lại khó dò, hắn chưa từng thấy qua người so với y càng khó đối phó, lại thêm kỳ quái như vậy.

“Vương gia tỳ thận không tốt, ta là đang chữa trị. A! Ngay cả xương thắt lưng cũng có chút vấn đề”.

Tay Vô Tranh lạnh lẽo mơn trớn trước ngực hắn, lại bắt đầu đi xuống, hiện tại dừng ở eo hắn, động tác kia không giống sờ không giống chạm, thật giống thăm dò với dụng ý xấu.

Thấm Phi Liễu phát ra tiếng rống giận: “Dừng tay cho ta! Tử phế lao quỷ, đừng tưởng rằng có Vu Tình Bích cho ngươi chỗ dựa, ngươi lên đi, ta y theo có thể…”.

“Có thể như thế nào?”.

Thanh âm Vô Tranh lạnh lùng mà phun ra ở bên tai hắn, làm hắn nổi lên một trận rùng mình, tựa như ngay cả tứ chi cũng sắp đóng băng; thế nhưng một loại cảm giác quái dị cũng đồng dạng xông vào tứ chi bách hài, thanh âm hắn lại ách, trong nhất thời không phát ra được âm thanh nào.

Thấy hắn vô pháp ngôn ngữ, bàn tay lạnh như băng kia càng không kiêng nể gì sờ loạn lên, nó vẫn hướng xuống, lại hướng xuống, sau đó dừng ở nơi làm cho người ta mặt đỏ tai nóng.

“A… Dừng… tay…”. Thấm Phi Liễu vặn vẹo thân mình, hắn cảm thấy thân thể cùng tứ chi dường như trở nên không phải của mình, thanh âm từ miệng phát ra cũng chỉ vẻn vẹn vài tiếng vỡ vụn, thở dốc không nói được câu nào.

Bàn tay to lạnh lẽo lại càng trượt xuống phía dưới, dường như tương xứng lại am hiểu thân thể; thắt lưng Thấm Phi Liễu dưới cảm giác tê dại không tên! Phản xạ bật lên, khiến cho thân thể hắn cong lên thành hình cung.

“Dừng tay, ta muốn…muốn giết ngươi…”

Trong lúc nói, đồng thời, nước mắt Thấm Phi Liễu cũng trào ra, tịnh không phải vì đau đớn mà rơi lệ, mà là bởi vì thoải mái. Hạ thân hắn bị hắn nhẹ nhàng xoa nắn, bản thân còn phát ra tiếng thở dốc sung sướng không thôi, thân thể tựa như theo khoái cảm mà vận tác, hoàn toàn phản bội ý chí của hắn.

Trên khuôn mặt bệnh vàng, đôi mắt sâu thẳm sáng lên như thủy tinh trong vắt, nam nhân xấu xí này môi hơi cong lên, lại làm tim hắn đập điên cuồng như trúng tà.

“Như vậy so với hủy dung không phải thú vị hơn sao?”. Vô Tranh thận trọng mà nhìn chăm chú vẻ mặt hắn, mỉm cười.

Phế lao quỷ này nhất định là đang cười nhạo hắn, tuy rằng y vẫn giữ loại tươi cười tà nịnh tự tiếu phi tiếu; mà nhìn y lúc này, tim mình trong thoáng chốc lại đập nhanh hơn, lại nhanh hơn nữa, nhanh đến cơ hồ muốn nhảy ra khỏi ngực.

Điên rồi! Hắn nhất định là điên rồi! Hắn đang bị một người nam nhân, lại còn là một tử phế lao quỷ ốm yếu đùa bỡn thân thể; tay chân hắn tê dại mỏi mệt vô lực, chỉ có thể mặc cho người đùa giỡn vuốt ve, hắn nhất định là trúng tà thuật kỳ quái của phế lao quỷ này, hắn không muốn, không muốn!

“Dừng tay…oa…”

Thấm Phi Liễu oa một tiếng khóc lên, giống như một tiểu oa nhi thủ túc vô thố ().

() thủ túc vô thố: chân tay luống cuống, không biết phải làm sao.

Vô Tranh dường như sớm biết hắn sẽ chơi xấu, y bất đắc dĩ thu tay lại.

Thân thể Thấm Phi Liễu vì chưa đạt đến tận cùng thỏa mãn mà khẽ run, hắn lập tức ngồi dậy, y phục cũng không kịp mặc liền chạy vội ra ngoài, một mạch chạy như điên trở lại cung điện hắn trụ.

Tay chân phát run còn không đủ để biểu thị khiếp sợ trong lòng hắn, khi hắn bị nam nhân xấu như vậy đùa bỡn thân thể, vậy mà còn thích thú ưỡn khởi thắt lưng, phát ra tiếng thở dốc sung sướng? Vô sỉ! Quả thực là hạ lưu cực kỳ, nhất định là tử phế lao quỷ kia hạ tà thuật kỳ quái gì cho hắn, mới khiến hắn làm ra hành vi vô sỉ đến mức này.

Hắn tuyệt không tha cho tử phế lao quỷ kia, cho dù khó khăn như thế nào đi nữa, hắn cũng phải thân thủ giết chết y.

“Vương gia, ngươi làm sao vậy? Vì cái gì sắc mặt lại khó coi như vậy?”.

Thấy hắn thần sắc hốt hoảng chạy vội trở về, đám thiếp thân cung nữ hảo ý mà đi lên quan tâm, Thấm Phi Liễu chỉ sợ các nàng thấy bộ dạng hắn chật vật, đột nhiên nổi giận đùng đùng.

“Cút, cút ra ngoài cho ta! Ai cũng không cho phép tiến vào, tiến vào một người ta liền giết một người”.

Quỷ giới Vương gia được xưng là tối thương tiếc mỹ nữ, hiện tại đối diện với một đám tuyệt sắc mỹ nữ đột nhiên giận dữ, lại còn mắng đến mức nóc cung điện cũng sắp tốc, này có thể nói là Quỷ giới kỳ cảnh chi nhất.

Thấm Phi Liễu khổ sở không thôi, chỉ kém không lấy nước mắt rửa mặt để vượt qua cái ngày nhục nhã này.

Kêu người đem dục dũng vào, hắn ngồi giữa dục dũng chà xát da xát nửa ngày.

Tuy là phế lao quỷ kia không có lưu lại ấn ký gì trên người hắn, thế nhưng cảm giác bị y chạm qua lại khắc sâu, khiến hắn muốn quên cũng quên không được. Vì vậy để hả giận mà hắn chà xát thân thể chính mình một lần lại một lần. Tuy nhiên, cả thân thể chà xát đỏ hết lên, nước cũng lạnh lại được làm nóng, nóng rồi lại trở nên lạnh, cũng không tẩy sạch được sự thật là vào thời điểm kia đích xác hắn đã phát ra tiếng rên rỉ.

“Mẹ nó! Biến thái! Quả thực là ghê tởm đến cực điểm, mình cư nhiên lại bị một tên sửu bệnh nam nhân vừa sờ liền phát xuân tình, nhất định là tử phế lao quỷ kia hạ tà thuật hay dược vật kỳ quái gì cho ta, nghĩ Vu Tình Bích kia cũng bất quá chỉ là nam tử nhân gian, có thể mê hoặc Vương huynh tâm tính thanh lãnh của ta đến mức khuynh tâm ái luyến, tử phế lao quỷ này chắc chắn là cũng dùng tà thuật”.

Thấm Phi Liễu đem hết thảy sai lầm đổ lên người Vô Tranh, đối với khác thường của mình, cũng đồng dạng cho rằng Vô Tranh hạ độc chú.

Một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên: “Ta không gọi tử phế lao quỷ, ta gọi là Vô Tranh”.

“Ta quản tử phế lao quỷ ngươi gọi là gì, ở trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn đều là tử phế lao quỷ”.

Thấm Phi Liễu không rảnh suy tư mà đáp lại, vừa đáp mới biết không thích hợp, thanh âm này dường như gần quá, gần đến mức giống như ngay trong phòng hắn, đây tuyệt đối không phải là trong đầu hắn tự vấn tự đáp.

Hắn quay đầu lại nhìn hướng cửa phòng, chỉ thấy bệnh sấu nam nhân kia mặc bạch sam, đứng ở cửa phòng hắn; y nhất định là đã đem tình cảnh hắn nhập dục thấy nhất thanh nhị sở (rõ ràng); bởi vì khóe miệng tử phế lao quỷ kia xuất hiện một tia tiếu ý. Cặp mắt càng không biết xấu hổ nhìn chằm chằm vào dục dũng.

“Ngươi, ngươi là vào bằng cách nào?”.

Thấm Phi Liễu muốn đứng dậy chửi ầm lên, rồi lại ngại với thân thể không mảnh vải, nguyên bản là giữa nam nhân cùng nam nhân đản trình tương kiến () cũng không hề gì, nhưng từ sau khi bị tử phế lao quỷ này trắng trợn sờ soạng, hắn bỗng nhiên đối với chính mình xích lõa phi thường mẫn cảm, nghĩ đến đây, hắn vội vàng trầm mình xuống, chỉ lộ ra một cái đầu.

() đản trình tương kiến: thấy nhau…ách…trần truồng

“Cửa không khóa, ta liền vào được”. Vô Tranh chỉ vào cánh cửa, tầm mắt vẫn không rời dục dũng.

Tức chết thôi! Mình căn bản là không phải hỏi cái này, hắn giận giữ hét: “Ta quản ngươi như thế nào tiến vào, tóm lại ngươi mau mau đi ra ngoài cho ta, nhanh lên một chút!”.

“Mỹ nhân xuất dục, ta đương nhiên phải hảo hảo thưởng thức, dù sao đây là mỹ cảnh trăm năm khó gặp”. (hừ, sắc lang! =..=)

Nói nói, Vô Tranh còn giúp mình tìm một chỗ có góc độ quan sát tốt mà ngồi xuống, tầm mắt vẫn là chưa từng ly khai dục dũng.

“Ngươi mù sao? Ta là mỹ nhân sao? Ta là nam nhân”.

“Ngươi nếu không có mù, cũng có thể lấy gương đồng mà nhìn khuôn mặt chính mình đi? Có phải mỹ nhân hay không, trong lòng mình rõ ràng”.

“Vương bát đản, dám ở miệng chiếm ta tiện nghi, ta liều mạng với ngươi!”.

Không biết vì cái gì, hắn mỗi khi cùng tử phế lao quỷ này nói chuyện, tính tình trở nên đặc biệt kém không nói, còn có thể giống một tiểu hài tử khóc sướt mướt cùng loạn mắng một trận; càng bất khả tư nghị chính là hắn sẽ trở nên thập phần xúc động, hắn thân là Vương gia lại hoàn toàn đánh mất khí phái cùng phong phạm.

Hắn vừa đứng lên muốn liều mạng, liền thấy nhãn mâu Vô Tranh đột nhiên sáng lên, Thấm Phi Liễu mới lại kinh giác mình không một mảnh vải, lại vội vàng quay về ngồi chồm hổm trong dục dũng.

Vô Tranh tiếc hận nói: “Đáng tiếc”.

Mẹ nó, đáng tiếc cái gì, đáng tiếc không thấy được hắn lõa thể sao?

Vừa nghĩ tới đây, Thấm Phi Liễu không chỉ có khuôn mặt đỏ bừng, còn đỏ tới cổ luôn. Mình rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Có thể thấy được hắn đã bị tử phế lao quỷ này làm cho có phần không bình thường.

“Ngươi mau mau đi ra!”.

“Ta là tới giải độc vạn lý hồng, một cái tát kia chỉ mới giải một chút, ta còn phải dẫn độc ra”.

“Tên lang băm này, cư nhiên không thể một lần giải độc!”.

“Nếu như ngươi lại nổi hồng ban, so với lần trước sẽ còn đau hơn, hiện tại ngươi mau mau ra đây, để ta chữa trị một phen”.

“Ta muốn mặc y phục, tử phế lao quỷ ngươi đem lại đây cho ta!”.

Nhìn y phục trên bàn, Vô Tranh diện vô biểu tình mà cầm lên một kiện thượng y (áo), ném nó tới góc xa hơn, lạnh lùng thốt: “Vô Tranh”.

Hoá ra đây là điều kiện trao đổi? Muốn hắn gọi tên của tử phế lao quỷ này, y mới chịu đem y phục lại đây, đáng tiếc Thấm Phi Liễu hắn không để mình bị xoay vòng vòng, dù sao bây giờ đang ở địa bàn của hắn, so với Lãnh Hương điện, mình là chiếm hết thượng phong.

“Tử phế lao quỷ chính là tử phế lao quỷ, gọi cái gì Vô Tranh? Khó nghe muốn chết! Gọi tử phế lao quỷ nghe thật hay, thật thông dụng, gọi lên thuận miệng lại xuôi tai, so với quỷ danh tự Vô Tranh nghe hay hơn, không bằng bổn Vương gia từ nay trở đi, liền giúp ngươi cải danh thành tử phế lao quỷ đi!”. Hắn mới không chịu gọi tên của y, chết cũng không gọi!

Thấm Phi Liễu không nhịn được cười ra tiếng, một bộ dáng hoan hỉ dương dương tự đắc, dù sao chính là y phục hắn bị vứt ra xa thôi, cùng lắm thì hắn sẽ sai người đưa tới.

Muốn dùng việc này để áp chế hắn? Hừ, tử phế lao quỷ này tính toán sai rồi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio