Chương :
Mình vẫn còn một năm nữa mới tốt nghiệp!
Còn nữa, cô không muốn Phong Lập Hân rơi vào cảnh bị châm chọc vì em trai ruột cho mình “đội mũ xanh”!
Anh đã bị tàn tật, Tuyết Lạc không muốn tâm hồn Phong Lập Hân cũng bị tổn thương.
“Sao không kêu nữa rồi? Gọi bọn họ qua hết đây đi đề nhìn trực tiếp nào!”
Phong Hàng Lãng vững chãi khiêng người phụ nữ tới chiệc xe ferrari.
“Phong Hàng Lãng, lúc anh khoe cái hành vi lưu manh, vô liêm sỉ của mình, anh có từng nghĩ tới cảm giác của anh cả không?” Tuyết Lạc châm chọc phản lại.
“Nếu như tôi thực sự nghĩ đến cảm nhận của anh cả, Lâm Tuyết Lạc cô bây. giờ đã sớm không xuỐng nồi giường rồi!” Phong Hàng Lãng lạnh lùng nói.
Tuyết. Lạc bị lời nói tàn nhẫn này của người đàn ông khiến cô khó thở.
Cô không nhịn được mở rộng đại não của mình tự hỏi, lời này của Phong hàng Lãng là có ý gì? Lẽ nào hăn và anlii cả Phong Lập Hân của hắn có âm mưu gì đó không thê để người khác biết? Không suy xét cảm BH của anh trai, cô liền không xuống..
giường, là có ý gì?
Loáng thoáng mơ hò, “Tuyết Lạc dường như nhận ra cô cũng bị tính kế chăng!
Có vẻ như những người trong Phong gia đều có liên quan! Ngay cả quản gia Mạc và dì An cũng công khai hoặc ngâm thừa nhân đề Phong Hàng Lăng không kiêng nẻ gì bắt nạt cô!
Nhưng bọn họ lại rất trung thành và tận tâm với Phong Lập Hãn…
Làm sao họ có thể trơ mắt nhìn Nhị thiếu gia của họ đội mũ xanh cho Đại thiếu gia?
Giữa hai người này, chắc chắn là có điều gì mờ ám!
Không nói những cái khác, chỉ bằng việc dì An mỗi ngày chuẩn bị đồ ăn thức uống cho Phong Lập † Hân. Sáng dậy sớm, tối ngủ muộn, mỗi ngày đôi mặt của dì An dường như đỏ ngâu vì thiếu ngủ. Mỗi lần đề cập đến Đại thiếu gia Phong Lập Hân, thì dì Ấn lại không nhịn được mà rơi nước mắt.
Cảm xúc chân thành đó, nhìn như thế nào cũng rất chân thật không giả dối.
Trong khoảng thời gian ngắn thì Tuyết Lạc thực sự không thê nghĩ ra được đáp án chính xác được.
Lại còn bị người đàn ông Phong Hàng Lãng vác trên vai, khiến cho Tuyệt Lạc cảm thấy dường như nội tạng của mình sắp bị người đàn ông này xáo trộn hết lên rồi. Thực sự rất khó chịu.
“Phong Hàng Lãng, mau thả tôi xuông! Tôi tự mình đi được.” Tuyết Lạc oán trách một tiếng.
Lúc này, bầu trời trong xanh và ánh trăng cũng rất sáng.
Dường như trong một đêm trăng_ sáng như vậy, công người phụ nữ của mình trên vai và đi trong khuôn viên trường tĩnh lặng, quả là một bức tranh lãng mạn và tình cảm.
Từng đám mây trắng từ từ lướt qua, giồng như những cô gái trẻ mới yêu, muốn đem ánh trăng che khuất, nhưng ánh trăng lại xuyên qua khe hở của những đám mây và chiêu rọi xuống bên dưới. Một đám mây, trắng lại gần kết với một đám mây trăng khác, giống nhự một thắt lưng lớn không không đồng đều hay theo quy tắc nào, tô điểm cho bầu trời thêm xanh.
Một cảnh đêm như vậy, xinh đẹp làm cho người khác phải say mê. Đây cũng là điêu mà Tuyết Lạc mong muôn.
“Thiêu gia đây đích thân cống em chẳng lễ em không vui sao? Hay là đổi lại để em cống tôi?” Phong Hàng Lãng nhàn nhạt nói.
Tâm trạng dường như cũng được vâng trăng sáng kia sưởi âm mà dịu dàng hơn rất nhiều.
” Tuyết Lạc giật mình, đồi lại để mình cống hắn? Dựa Vào CƠ’ thể nhỏ bé này của mình, có thể cõng hắn đi được sao?
“Phong Hàng Lãng, anh muốn tôi ở lại Phong gia cũng được, nhưng anh phải cho phép tôi được tự do ra vào phòng y tệ của anh trai anh! Tôi là vợ anh ây, tôi có nhiệm vụ chăm sóc anh ấy! Nêu anh không đồng ý điều kiện này, vậy thì người vợ như tôi không có ý nghĩa và giá trị gì khi ở lại Phong gia cải Không bằng đê tôi ly hôn với anh trai anh thì hơn!”
Tuyết Lạc nhân cơ hội đề nói điều kiện này với Phong Hàng Lãng. Mặc dù bị treo ngược như vậy có chút không thoải mái, nhưng mà nêu thả lỏng ra, thì thực: ra cũng không phải là quá khó chịu.
Nếu như hắn ăn no rồi mà vẫn chưa tiêu hóa hết, vậy thì cứ để hắn công mình thôi.