Chương :
Có trời mới biết khi nào người đàn ông đó sẽ quay trở lại, nêu như hôm nay anh ta không vệ, chẳng phải cô sẽ bị nhốt ở đây một ngày một đêm sao? Mà quan trọng là, cho dù có quay lại, anh ta cũng chưa chắc sẽ mở cửa cho cô ra ngoài!
Thật sự là bạo lực, thô lỗ, một tên đàn ông ngang ngược!
Cô là chị dâu của anh ta, thế nào mà lại bị anh ta nhót theo cách này, đúng là đại nghịch bắt đạo!
Vấn đề là Tuyết. Lạc căn bản không biết người đản ông này vì cái gì mả đột nhiên tàn nhẫn nhốt cô ở đây, hơn nữa lại không có lí dol Một người như anh ta nếu ở thời cổ đại, đích xác chính là một bạo quân tâm tính bát định!
“Phu nhân đừng lo lăng, tôi mang cho phu nhân bát cháo kê và bánh khoai viên mà phu nhân thích ăn nhất. Phụ nhân hãy ăn chút gì đi, đừng tức giận nữa.” Dì An bưng khay đô ăn đưa vào.
-Dì An, bây giờ cháu thực sự ăn không nổi những thứ này rồi! Khốn kiệp, điên mất thôi! Làm sao mà Phòng Hàng Lãng lại có thể đối xử với chị dâu của anh ta như vậy? Có còn gọi gì là quy củ nữa?”
Rút kinh nghiệm xương máu, Tuyết Lạc bình tĩnh lại, kiên định nói: “Dì An, phiên dì đi báo cảnh sát hộ cháu!”
“Báo… cảnh sát? Như vậy… không có được!” Dì An sợ hãi, hai vợ chông nhà này không ngờ đã xích mích tới mức đòi đi báo cảnh sát rồi, như vậy có hơi quá rồi không?
“Sao lại không được, anh ta làm vậy là giam giữ trái phép! Dì An, xin dì giúp cháu, mau đi báo cảnh sát!”
Tuyết Lạc lại thỉnh cầu.
“Hay là… hay là đề tôi đi nói lại với Đại thiếu gia một tiếng?” Dì An lúc này thật sự bất lực.
Tuyết Lạc suy nghĩ một chút, nhưng cuôi cùng cũng gật đầu: “Vậy, BUỢG rôi. Cháu chờ tin của dì.”
Xét cho cùng, Phong gia vẫn còn một Đại thiếu gia là Phong Lập Hân. Anh äy là ‘ chồng” của cô, nên cũng sẽ vì cô là “vợ” mà làm chủ.
Trong phòng trị liệu, Phong Lập Hân vừa tháo máy thở.
,luyết Lạc và Hàng Lãng tại sao lại âm ï đên mức này? Đi tìm thơ khóa để mở cửa ra. Nêu không mở được, trực tiếp phá cửa.”
Không ngoài dự đoán của Tuyết Lạc, Phong Lập Hân nghiêng về phe mình.
“Vâng, để tôi tìm người đi mở khóa.”
Dì An nhanh chóng trả lời: “À mà thưa Đại thiếu gia, lần này phu nhân có lẽ là sẽ có hỉ thật rồi! Tôi tính thấy thời gian vừa khớp. Lần trước là cách ba ngày, tối hôm qua hai người bọn họ lại ở bên cạnh nhau, sáng sớm thầy phu nhân trở về liền tìm thuốc tránh thai, nhưng tôi đã đổi thành vitamin bồi bố rồi. Tính đi tính lai, phụ nhân vừa vặn đang ở thời kỳ dễ thụ thai nhất!”
Vì lo chuyện phu nhân có thai này mà dì An sắp trở thành chuyên gia thai THẾ rồi!
“Thật vậy sao? Tốt quá rồi! Dì An, dì phải chăm sóc Tuyệt Lạc thật tốtI Hàng Lãng sắp có con nồi dõi, tôi thật sự rât vuil”
Phong Lập Hân không kìm nồi sự vui sướng, cả người có chút nghẹn ngào.
Phải biết rằng anh kiên quyết tìm Tuyết Lạc cho Hàng Lãng, mục đích chính là muôn cho Tuyết Lạc nhanh chóng mang thai con Phong Hàng Lãng. Cũng may mắn sau khi Phong Lập Hân anh chết đi, có thể còn có thứ gì đó mà níu kéo được hận thù trong lòng Phong Hàng Lãng.
Theo ý nghĩ của Lập Hân, quan hệ cha con máu mủ sẽ gân hon là quan hệ anh em trai này.
“Đại thiếu gia yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Nhị phu nhân thật tốt. Nhị thiếu gia cùng Nhị phu nhân có con nôi dõi thật sự là rất tốt, tôi đây cũng rất mong chờ Đại thiếu gia cũng có con nội dõi. Như vậy có thê an ủi lão gia cùng lão phu nhân trên trời…” Dì An rơm rớm nước mắt.
Phong Lập Hân nở nụ cười thê lương, con người dung mạo anh tuần trước đây sớm đã thay đồi, bây giờ khuôn mặt anh dữ tọn cùng sẹo chằng ‹ chịt, không khác gì một người tàn phề.
Phong Lập Hân khẽ quay đầu lại nhìn bức ảnh cạnh đầu giường, người phụ nữ trên đó tên là Lam Du Du. Nụ cười như yêu tỉnh lạc vào trần gian, dung mạo mỹ miều khiến vạn người mê.
Anh còn có thể có con nói dõi được sao? Phong Lập Hân chỉ muôn chết với Lam Dù Du càng sớm càng tối.
Dù là thiên đường hay địa ngục, anh nhất định sẽ tìm được cô, đễ nói với cô rang anh nhớ cô đến nhường nào, mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây.
Du Du, đợi anh… anh sẽ nhanh tới với em thôi!