CHương :
Tuyết Lạc lau đi những giọt nước mắt lăn trên má, quay người lại: “Được, tôi đây liên cút.”
Tuyết Lạc chăm chú nhìn Phong Hàng Lãng tiều tụy, trong lòng lại cảm thây đau đớn.
“Không được nói với ai về tình trang của anh tôi! Nếu không, tôi sẽ giêt cô.” Giọng nói của Phong Hàng Lãng lạnh đến thấu xương.
“Được. Tôi sẽ không nói, ai cũng MIẾNG nói.” Tuyết Lạc thuận theo trả ời Cô biết rằng bây giò, trên thế giới này, không ai quan tâm đến sinh tử của Phong Lập Hân hơn Phong Hàng Lãng. Trơ mắt nhìn người anh trai đánh đổi mạng sông đề cứu chính mình, liền như thế chết một cách thê thảm trước mắt Phong Hàng Lãng, anh hẳn phải chịu bao nhiêu đau thương, thống khổ.
Tuyết Lạc ngoan ngoãn xoay người rời lấi cũng không nói lời nào kích thích người đàn ông vốn đang thống khổ này.
Sau khi bước ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, Tuyết Lạc bám vào một góc lan can không có rào chắn mà khóc lớn. Cô cảm thấy tiếc cho Phong Lập Hân bắt hạnh, đông thời cảm thây đau lòng cho người đàn ông tên Phong Hàng Lãng.
Thật lâu sau, cho đến khi Tuyết Lạc khóc không ra âm thanh, quản gia Mạc ở phía sau mới chậm rãi bước tới.
“Phu nhân, tôi sợ Đại thiếu gia lần – này thật sự không qua khỏi, Nhị thiếu gia sẽ bị hận thù làm cho mù quáng.
Cô nên rời khỏi đây, rời khỏi Phong.
gia. ng quay lại! Tất cả những điều này, cô là người ngoài vô tội, không nên bị liên lụy.”
“Không… cháu sẽ không đi! Bác có thể chôn cùng Phong Lập Hân, tại sao cháu không thê? Cháu là vợ của Phong Lập Hân! cháu càng nên vì Phong Lập Llân tuẫn táng.” Tuyết Lạc gạt nước mắt.
“Phu nhân, cô nói bậy bạ cái gì đó.
Cô đâu phải… than ôi!” Quản gia Mạc thở dài: “Quên đi, không nói nữa. Có một số chuyện, cô không biết so với biết vẫn tốt hơn.”
Đúng là! Nếu để phu nhân biết Nhị thiệu gia Phong Hàng Lãng mới là chồng của cô, hơn nữa chỉ là Đại thiêu gia muôn sau khi chết, có người chăm sóc em trai mình, vì vậy cô tạm thời được chọn làm em dâu…
Xem ra càng giải thích càng không rõ ràng!
Vừa nhìn thầy Nhị thiêu gia hung hãn suýt chút nữa đã bóp chết vợ mình, quản gia Mạc cảm thấy mình nói đúng không sai. Điêu đó sẽ chỉ làm phu nhân tăng thêm sự lo lắng và phiền não.
“Quản gia Mạc, đừng quản cháu, bác trở lại phòng bệnh chăm sóc Lập Hân đi. Còn có Phong Hàng Lãng… Bác không được dung túng anh ta làm chuyện gì ngu ngốc. Trong trường hợp anh ta mất kiếm soát không khống chế được cảm xúc mà giêt người, thì anh ta cả đời này coi như xong rồi!” Đây mới là điều Tuyết Lạc lo lãng nhật.
“Tôi biết! Nhưng cái tính tình này của Nhị thiếu gia… nêu đã nóng lên, thì Sức mười con trâu cũng không ngăn được! Tôi lo lắng nêu Đại thiêu gia…
thật đi rồi, ai mới có thể ngăn cản được Nhị thiếu gia đây?”
Quản gia Mạc là người từng { trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn. Nếu thiếu gia Phong Lập Hân có thể cứu chữa được thì tốt quá rồi! Nhưng nêu thật sự xảy ra chuyện gì bất trắc, ông ây sẽ dùng hệt lý trí đề bảo vệ Nhị thiêu gial Băng không, ông liền thấy hồ thẹn với tô tiên của Phong gia.
Ai có thể ngăn cản Phong Hàng Lãng đây? Tuyệt Lạc nghĩ ngợi lung tung, cậu Hạ Chánh Dương? Tuyệt đôi không có khả năng! Gặp phải loại phiên toái này, ông ây hận bảo vệ chính mình còn không kịp!
Phương Diệc Ngôn? Cũng không có khả năngT Anh ta làm sao có thể thuyết phục được Phong Hàng Lãng một tên đầu trâu sức bò như vậy!