Chương :
Trong lòng. Tuyết Lạc dầy lên những cảm xúc hỗn loạn, thứ nhất cô cảm thấy vẻ ngoài của Lam Du Du đúng là xinh đẹp động lòng người! Thứ hai, người phụ nữ mà “chông” mình nhớ mãi không quên đã quay lại, vậy.
người vợ như cô có phải cũng nên thai về chỗ cũ!
Nếu sự thật Lam Du Du chính là người phụ nữ mà Phong Lập Hân dành tình yêu chân thành, vậy cô sẽ trả lại vị trí người vợ này.
Những vệ sĩ này đêu biết Diệp Thời Niên cả, họ biết anh là một trong những trợ thủ đắc lực của Phong Hàng Lãng. Thế nên khi anh đưa một người phụ nữ xinh đẹp tới gặp cậu chủ Phong Hàng Lãng, thì họ vẫn đề anh đi qua.
Tuyết Lạc và dì An cũng đi vào theo.
Bên ngoài cửa kính trên hành lang, Phong Hàng Lãng vẫn luôn nhìn chăm chăm vào người anh cả Phong Lập Hân đang năm trong phòng giám sát.
Trên nắm đấm của hắn dính máu, đó là máu của chuyên gia vừa được mời từ nước ngoài tới.
Vì đám người đó nói, tỉ lệ Phong Lập Hân tỉnh lại rất nhỏ. Nếu như thật sự là chết não, thì nên gỡ máy thở đề người bệnh ra đi, đó mới là sự tôn trọng lớn nhất dành cho người thân của mình!
Phong Hàng Lãng không chấp nhận được sự thật này. Thê là, hắn liền đánh đám người đói Thế nên khoảnh khắc đó, khi hắn nhìn thây Lam Du Du, sự tức giận đã được tích lũy lâu ngày, liên bộc phát ra ngoài.
Tốc độ Phong Hàng Lãng đột kích Lam Du Du nhanh như con báo, nhưng tốc độ của Diệp Thời Niên còn nhanh hơn. Dù sao thì một người là một con báo đã được ăn no, còn người còn lại là một con báo đã chịu đói hai ngày.
“Anh Lãng, anh bình tĩnh một chút.”
Diệp Thời Niên chặn Phong Hàng Lãng đang muốn đánh Lam Du Du lại.
Tải app truyện hola đọc tiếp nhé cả nhà! “Tôi muốn cô ta chết! Tôi muồn cô ta phải chôn cùng anh tôi!” Phong Hàng Lãng gào lên.
“Cô ta tới cứu anh Lập Hân. Anh Lãng, anh cho cô ta một cơ hội chuộc lỗi đi.” Đối mặt với Phong Hàng Lãng đang mắt không chế, Diệp Thời Niên cũng bị hắn đánh cho vài phát. Khuôn mặt anh sưng vù lên, khóe miệng còn đang rỉ máu.
Diệp Thời Niên quả nhiên không lừa bản thân mình, Phong Hàng Lãng thật sự muôn cô ta chôn cùng Phong Lập. Hân. Lam Du Du tất nhiên không muôn vậy. Nghĩ đến việc tro cốt bản thân mình bị chôn cùng một người mình không yêu, thậm chí còn bị chôn cùng, thì cô ta thà chết không chốn chôn thân còn hơn “Tình hình hiện giò của anh tôi, đều là do người phụ nữ này ban chol Cô ta tội đẳng muôn chêt!” Phong Hàng Lãng giờ đây giống như quỷ Satan vậy, hăn chỉ muốn giết chết Lam Du Du đứng đằng sau Diệp Thời Niên.
“A Lãng, đề tôi thử đi, Tôi chắc chắn mình có thể gọi anh ấy tỉnh lại! Néu như anh ấy không tỉnh lại, thì anh có N đề tôi chết không có chỗ chôn thân!”
So với việc phải chôn cùng Phong Lập Hân thì Lam Du Du thà chết không có chỗ chôn còn hơn.
Con người sông một trăm năm, nếu như không được ở bên người đàn ông ni? yêu, thì sông lâu còn có ý nghĩa gì?
“Cút! Tôi không cho phép cô chạm vào anh tôi!” Phong Hàng Lãng gào lên. Giọng nói khiên người khác đỉnh tai nhức óc. Hắn cũng không quạn tâm đến Phong Lập Hân đang năm trong phòng giám sát. Có lẽ nêu anh bị tiếng gào của hắn làm tỉnh lại, thì đó là điều mà Phong Hàng Lãng cầu được ước thây.
“A Lãng, anh ấy đã ra nông. nỗi này rồi, quá tiếng, anh ây chỉ là một người thực vật không có linh hồn, vĩnh viễn nằm trên giường bệnh, đến một thi thể biết đi cũng không bằng đâu.”
Lời gì có thể kích thích Phong Hàng Lãng, Lam Du Du sẽ nói điêu đó. Mục đích của cô ta chính là kích thích Phong Hàng Lãng để hắn đồng ý cô ta.