Chương :
Nói như vậy, Phong Lập Hân đương nhiên sẽ không để Phong Hành Lãng đem Tùng Cương đi.
Cho nên mới nói, đầu óc của Phong Hành Lãng rất tốt, dùng âm mưu và thủ đoạn, tất cả các loại đều dùng rất tốt, đều rất thành thạo.
Nhất là Phong Lập Hân lúc này còn đang hướng tới sức khỏe, hướng tới tình yêu tích cực!
Là cách lừa bịp tốt nhát!
Khi Phong Lập Hân vừa đáp ứng Lam Du Du GIẢI bị lên xe xuất phát, – Phong Lập Hân từ trên trời rơi xuống quay về.
Anh luôn tận lực tham gia mỗi lần trị liệu của Phong Lập Hân.
Theo sau Phong Hành Lãng thế mà lại là Diệp Thời Niên?
“Chào anh Hân, chào chị dâu!”
Tuyết Lạc nói không sái, cái người tên Diệp Thời Niên này như đúng là gặp ai cũng gọi là chị dâu.
“Diệp Thời Niên, cậu gọi ai là chị dâu hả? Cần thận tôi cắt lưỡi cậu!” Lam Du Du đe dọa.
Nói thật, vài ngày không gặp người phụ nữ kiêu căng ương ngạnh này, Diệp Thời Niên cũng thật sự khá nhớ Lam Du Du.
Nhưng hãn cũng hiểu rõ một điều: Người phụ nữ tên Lam Du Du này, hẳn không thê động tới, càng không thể yêu!
Em yêu Tuyết Lạc hay không, mau nói rõ cho anhl Vì Lam Du Du đã là hoa có chủ rồi!
Dù là Phong Lập Hân cũng tốt, Phong Hàng Lãng thì thôi, không phải anh trai, mà lại là em trai, dù sao thì cũng không thuộc về Diệp Thời Niên “Phong Hàng Lãng, cả đêm hôm qua anh không vê, có phải anh đi tìm con bạch liên hoa Lâm Tuyết Lạc đó không?”
Đợi Phong Hàng Lãng cả một đêm, có thể tròng tượng được sự oán hận của Lam Du Du đên mức nào. Cô ta hận không. thể moi trái tim của người đàn ông này ra, để xem rốt cuộc có Lam Du Du cô ta trong đó hay không.
“Lam Du Du, chú ỹ lời nói của em, anh trai anh đến rồi đấy!”
Khuôn mặt anh tuần của Phong Hàng Lãng trở nên thờ ơ lạnh nhạt. Anh biết việc để Lam Du Du ở lại nhà họ Phong, giồng như đặt một quả bom hẹn giờ. Có thể thấy được tình trạng hồi phục của anh cả Phong Lập Hân càng ngày càng tốt, Bi tÌỂng Lãng chỉ có thê tiếp tục chê độ “cai nghiện” như thế này.
Mặc dù Lam Du Du nói trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng vẻ mặt tức giận của miioi Hàng Lãng vẫn khiến cô ta yên tĩnh lại.
“Hàng Lãng, đừng tức giận như Vậy.
Cô ấy cũng là quan tâm đên anh và Tuyết Lạc.”
Ba người lại nghĩ ba cách khác nhau.
Lam Du Du nghĩ: Phong Hàng Lãng một lòng nhớ đên người phụ nữ Lâm Tuyết Lạc của em trai anh ây, đã làm ra hành vi khiếm nhã không có đạo đức.
Phong Lập Hân lại hiểu rằng Lam Du Du đang quan tâm đến mối quan hệ tình cảm giữa em trai mình Phong Hàng Lãng và Lâm Tuyết Lạc.
“Đúng rồi Lập Hân, làm sao anh có thê đề vợ anh sông trong trường học môi ngày được chứ? Lẽ nào anh không lo cô ây bị những tên tiểu thịt tươi đó cám dỗ sao?”
Lam Du Du chợt nhận ra: Chỉ có đưa bạch liên hoa Lâm Tuyết Lạc vê nhà họ Phong, sống dưới mí mắt của Lam Du Du mỗi ngày, cô ta mới không có cơ hội câu dân Phong Hàng Lãng.
Một câu “vợ của anh”, ngay lập tức khiến Phong Lập Hân mỉm cười đầy chủ ý, mặc dù nụ cười của anh không thể hiện qua các cơ mặt.
“Du Du, em đã hiểu lầm rồi…”