Chương :
Khiên Tuyêt Lạc không thê không bắt đâu lo lăng cho tình cảnh nguy hiêm của bản thân khi ở lại Phong gia.
“Đóa Đóa, cậu nói xem nơi nguy hiểm nhất, có phải là nơi an toàn nhất không?” Tuyết Lạc đột nhiên hỏi.
“Người đầu tiên nói ra câu này, chắc chăn đầu óc không bình thường!”
Viên Đóa Đóa lại kiểm tra tài sản trên người mình lân nữa, nhận ra không thiêu mật thứ gì, bọn cướp đều giữ nguyên cho cô. % là bắt nhằm người rồi!
“Đóa Đóa, tớ muốn chuyển về Phong gia ở.”
Tuyệt Lạc khẽ thở dài. Tuy nói cô không muôn, nhưng lại không thể không trở về. Thủ đoạn của Lam Du Du, thật sự khiễn cô kinh hãi.
Tuyệt Lạc thầm nghĩ: nếu như bản thân tiệp tục ở lại ký túc xá, chắc chăn sẽ liên lụy đến Viên Đóa Đóa; mà trở vê Phong gia, ít nhất còn có quản gia Mạc và dì An chăm sóc cho mình.
Chỉ cần chính mình bảo vệ tốt bản thân và đứa bé trong bụng, thì mọi chuyện đều sẽ ôn. Hơn nữa điêu kiện sông của Phong gia tốt như vậy, cũng đê cho đứa bé được hưởng thụ vài ngày.
Quan trọng là bây giờ Lam Du Du vân sông ở Phong gia, chắc chắn cô ta sẽ giám sát Phong Hàng Lãng, không đề anh ta lộn xộn.
Quả thực chỉ cần bản thân giữ khoảng cách cô định với Phong Hàng Lãng, thê thì bản thân và đứa trẻ trong bụng sẽ được an toàn.
“Chuyển về Phong gia? Cậu không định ly hôn với Phong Lập Hân sao?”
Viên Đóa Đóa sững người trong chốc lát, sau đó dùng cách hiệu của cô ấy mà thôn thức một tiếng: “Thực ra, duy trì môi quan hệ vợ chồng hữu danh vô thực với Phong Lập Hân cũng tốt lãm đó! Nếu là tớ, tớ cũng chọn cuộc sông ăn sung mặc sướng! Không phải cô đơn, lạc lõng giống như †ớ bây giờ, đến một cái mái che mưa che gió cũng không có.”
Tuyết Lạc hiểu rõ Viên Đóa Đóa. Viên Đóa Đóa nói như vậy, không phải vì cô ây hám giàu, càng không phải cô ây vật chât, không thì cô ây cũng .
không phải bán mạng kiêm tiên đề tự nuôi mình như vậy.
Bởi vì Viên Đóa Đóa thật sự quá khát khao có một mái âm! Tốt nhật là có thê gặp được một người đàn ông yêu mình thật lòng!
Tuyết Lạc ôm lầy vai Viên Đóa Đóa, hai cô gái vai kê vai ôm lây nhau.
Một bóng người gầy gò đi về hướng các cô, sau khi dừng lại một lúc, lại quay người rời khỏi.
Là Phương Diệc Ngôn!
Kẻ từ buồi tối hôm đó, sau khi Tuyết Lạc nói ra câu “Cô thích Phương Hàng Lãng”, Phương Diệc Ngôn đã không còn đên làm phiên cô nữa.
Anh vẫn luôn tôn trọng lựa chọn của Tuyết Lạc.
Dõi mắt theo bóng lưng gầy gò của Phương Diệc Ngôn, Tuyết Lạc đã nói N lân lời xin lỗi từ tận đáy lòng.
Tuyết Lạc biết, lần này giữa cô và Phương Diệc Ngôn, đã thật sự kết thúc.
Không chỉ kết thúc mối quan hệ nam nữ, mà còn là sự quan tâm, chăm sóc như một người anh trai, mà Tuyết Lạc vân luôn quyên luyên.
Tuyết Lạc biết rõ điều thứ hai không thệ tôn tại một mình. Vì thê, cô chỉ có thê lựa chọn bỏ đi cả hail xxxx% “Phu nhân, tôi cứ chờ cô mãi.”
Màn đêm buông xuống, dì An đã chờ sản bên ngoài sân nhỏ của Phong gia từ lâu, đợi Tuyết Lạc phu nhân tan học trở vê.
Hôm nay triệu chứng buôn nôn cũng tới nhiệu hon một chút, từng phút.