Chương :
Vừa nói, Tuyết Lạc lại bắt đầu lục lỏi trong túi mình.
“Túi của em sắp thành túi bảo bối của Doraemon rôi!”
Phong Lập Hân mơ hồ nở nụ cuòi, dù nói không thê nhìn ra gương mặt đẹp trai sau những vết thương, nhưng tâm tình của anh rõ ràng đã vui vẻ lên rât nhiều.
Tuyết Lạc lầy ra một đoạn ảnh và chữ được cắt ra từ tờ Nhật báo của Anh.
“Cô bé tuổi ở Việt Nam này gọi là Phan Thị Kim Phúc, năm tuôi bị bom Napan tập kích ở Bắc Bộ thiêu, đây là khi cô ây tuôi, những vêt thương và sẹo bỏng cùng đau nhức luôn vây quanh cô ây.”
“Sau này thây thuộc chuyên nghiên cứu da học laser Weibern quyêt định trợ giúp cho cô ây. Weibern nói trị liệu dùng laser làm nóng da sau đó có thê làm bốc hơi tô chức của các vết sẹo, khiên cho làn da của Kim Phúc trở lên bóng mêm, quan trọng là, trị liệu này có thê giúp Kim Phúc thoát khỏi nỗi đau hơn mây chục năm của cô ây.”
Tuyết Lạc nói một hơi hết điều cô muôn nói: “Lập Hân, em biệt vết bỏng của anh rât lớn, nhật định rất đau rất đau, có lẽ đau đên ăn không được, ngủ cũng không được, nhưng em tin anhI Tất cả mọi người đều tin anhI Anh nhất định sẽ bình phục!”
Phong Lập Hân ngân ra, dường như không ngờ Tuyết Lạc một cô bé mới hơn hai mươi tuôi lại có thể ấm áp quan tâm như vậy.
“Tuyết Lạc cảm ơn em, em là một cô gái tôt! Là do Hàng Lãng không biết quý trọng eml’ Nhắc đến Phong Hành Lãng, trong lòng Tuyết Lạc trâm xung.
“Em không cần người khác quý trọng, em biết tự quý trọng bản thân!”
Tuyết Lạc không biết tại sao Phong Lập Hân lại đột nhiên nói “là do Phong Hàng Lãng không biết quý trọng em”, nhưng cô thực không dám hy vọng viên vông Phong Hàng Lãng sẽ trân trọng Lâm Tuyết Lạc cô.
Chỉ cân anh ta không nhục mạ cô, không chửi măng cô, không khinh bạc cô, không vứt cô vào màn mưa, cô đã cảm kích lắm rôi.
“Lập Hân, em phải về trường rồi. Anh phải vui vẻ. Chăm sóc bản thân cho tôt. Em sẽ thường xuyên đến thăm anhl”
“Đã quay lại rồi, thì mai hãy quay về trường.” Phong Lập Hân níu kéo.
“Không đâu, ký túc ngày mai có kiểm tra.”
Tuyết Lạc từ dưới đất đứng dậy, bởi vì quỳ lâu, thêm đầu gói tối ca bị, người đàn ông kia ném xuống cầu thang bị va đập, Tuyết Lạc lảo đảo một cái suýt nữa ngã nhào xuống đắt.
Phong Hàng Lãng nhanh như cắt ôm lây người con gái đang lung lay sắp đồ. vào trong lông ngực mình.
Nhưng lại bị Tuyêt Lạc vừa chông cự vừa đây ra, hận không thê đặt cả một dải ngân hà vào giữa khoảng cách của anh và cô, lây đó đê chia rõ giới hạn.
“Phu nhân, không phải tối qua cô té bị thương chân sao? Đập vào đâu vậy?”
Dì An sốt ruột đi tới hỏi.
“Không, không có! Con về trường học đây. Lập Hân, hôm khác em lại qua thăm ngài.”
Tuyết Lạc nói lẫy lệ một câu, đẩy cánh tay của Phong Hàng Lãng ra, sau đó không quay đâu lại mà đi về hướng cửa phòng khách bên ngoài.
Tuy là đầu gôi của chính mình đang dây lên cơn đau dữ dội, Tuyết Lạc cũng chỉ có thê cắn răng kiên trì đi ra ngoài, cô không muốn bị người khác thầy mình có gì đó bất thường.
“Bác sĩ Kim, anh đưa anh tôi lên lầu nghỉ ngơi trước đi.”
Sau khi dặn dò xong, Phong Hàng Lãng liên xoay người đi nhanh ra khỏi phòng khách, đuôi theo bước chân rời đi của Tuyết Lạc.
Lam Du Du vẫn yên lặng quan sát hết tật cả.