Chương :
Nhưng nếu cứ đợi mãi như vậy, đứa bé trong bụng thật sự là không. giấu được!
Tuyết Lạc đã tính toán làm xong sẽ rời khỏi Thân Thành bất kỳ lúc nào.
Hít sâu lại hít sâu thêm, Tuyết Lạc căn chặt răng, gom góp dũng khí mang túi đơn ly hôn ra.
“Lập Hân, rất xin lỗi, anh tuyệt đối trăm ngàn lần đừng. nghĩ bậy: Em không phải ghét bỏ ai Em thật sự có lời khó nói! Không thê nói với anh được. Nhưng em thật sự phải ly hôn với anhl”
Phong Lập Hân hơi ngơ ra, nhận lấy đơn ly hôn trên tay Tuyệt Lạc, để gui” gia mở ra cho anh xem.
“Lập Hân, thật sự rất xin lỗi… Em phải ly hôn với anh! Chắc chắn không phải vì em ghét bỏ anhl Mà là… mà là…
Về phần nguyên nhân, Tuyệt Lạc thật sự là không thê nói được. Vì nêu Phong Lập Hân biết chuyện mình mang Thét Phong Hàng Lãng kia nhất định cũng sẽ biết. Nhưng Tuyết Lạc không muôn cho anh ta biêt!
“Lập Hân, em đã ký rồi, không lấy. tài sản. Về hai trăm triệu tiền lễ kia của Phong gia, em thật sự không có trả!”
Tuyết Lạc ngắng đầu nhìn Phong Lập Hân, trong mặt sạch sẽ trong suốt.
Kìm nén nước mắt, vừa mang theo khao khát và mong đợi.
Phong Lập Hân xem xong đơn ly hôn An Tuyết Lạc, thở dài một hơi thật ài Anh cũng không vội vã giải thích với Tuyết Lạc em trai Phong Hàng Lãng mới là chồng hợp pháp của cô, cũng không tự chủ mà nghĩ tới Lam Du Du.
Lâm Tuyết Lạc, một người con gái tấm lòng lương thiện như vậy, cũng sẽ đề cập “ly hôn” với Phong Lập Hân anh, vậy Tin Du Du thì sao? Một người con gái tốt đẹp. đến mức không thê tả, sao lại có thể ở bên anh cả một đời!
Cho nên, muốn Lam Dụ Du ở bên cạnh mình, thật sự là rất không thực tê.
Phong Lập Hân không vui nghĩ: Nếu lúc trước Lam Du Du thật sự đối với anh có một chút yêu, sao lại có thể dụ anh vào trong vực sâu mất mạng!
Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhiều khích lệ nhóm nhé! Nhóm lên chính trên app nhé! Lòng Phong Lập Hân đau đón khôn nguôi. Không phải vì đau đớn trên người, mà chua xót vì bản thân không được yêu.
“Tuyết Lạc, trước đây em đồng ý hôn sự này của Phong gia, hẳn là do bắt đặc dĩ?” Phong Lập Hân giọng khàn khàn không rõ hỏi.
Giống như Lam Du Du hiện tại, rõ ràng bị ép ở Phong gia, không phải bất đắc dĩ như nhau sao?
Phong Lập Hân đang tưởng tượng: lúc In Du Du đưa anh từ trong mê man không tỉnh tới khi tỉnh lại, có chút chân tình hay không?
Chắc là có nhỉ! Nếu không sao lại chân thành như thế, nhưng không tránh được bên trong là sự sám hồi sâu đậm của oô.
Cho nên Phong Lập Hân vẫn cảm thấy được: Lam Du Du có chân tình với bản thân! nhưng mà chân tình như vậy, hơi ít ỏil Tuyết Lạc không lừa Phong Lập Hân, cô đồng ý câu nói của Phong Lập Hân, yên lặng gật đâu.
“Lập Hân, nếu không phải gặp chuyện khó nói, em cũng không muốn ly hôn với anhl Thật ra ở cả đời với người đàn ông vừa ưu tú vừa âm áp như anh, hẳn là sẽ hạnh phúc!”
Tuyết Lạc nằm bên chân Phong Lập Hân, rất yên lặng, cũng rất ngoan ngoãn.
Lời cô nói là lời nói thật!
Tình yêu gì gì đó thật sự là rất tra tấn người. Tuyết Lạc đã đau đến mức không tiếp nhận nổi nữa.
Yêu một người đàn ông không thể yêu, một người chưa từng coi trọng cô, một người đàn ông động một cái liên không gào thét thì dữ dân với cô, một người đàn ông vĩnh viên không có khả năng yêu mình…
“Tuyết Lạc, không phải em yêu Hàng Lãng rồi chứ?”