Chương :
Nhưng trong lời nói, lại tràn đầy ám chỉ: một con chó husky, nó cũng có thể nhận ra được điềm tốt của Tuyết Lạc, mà thân cận với Tuyết Lạc như vậy; Phong Hàng Lãng anh một người sống như thế, chẳng lẽ không phát hiện mặt tốt của Tuyết Lạc sao?
Nói cách khác: Phong Hàng Lãng anh ngay cả chó cũng không bằng?
Được rồi, cũng chỉ có Phong Lập Hân dám “giáo dục” em trai bảo bồi bị chiều hư vừa bướng bỉnh lại không nghe lời như thê.
Phong Hàng Lãng vẫn như cũ không đôi sắc mặt giúp Phong Lập Hân hoạt động hai tay, như không nghe thấy.
Trên bàn cơm tối, vì có bát canh gà kia và bánh khoai tây lót bụng, Tuyết Lạc đã không đói bụng nữa. Bữa án hôm nay cũng tương đối thịnh soạn.
Món thịt kho tàu thơm ngon được bày trên bàn, Tuyết Lạc nhìn thoáng qua, cuôi cùng vận không có dũng khí với đũa về phía món thịt ba chỉ béo ngậy kia.
Nhưng mà, trong lòng vẫn muốn ăn.
Cho nên tầm mắt cũng nhìn thêm trên bàn lâu hơn một giây.
Phong Hàng Lãng ăn uống vẫn mạnh nhự trước. Dường như nhìn thấy khẩu vị của anh tốt, liền cảm thấy món ăn tối nay rất ngon, người cùng ăn cũng sẽ cảm thấy ngon hon.
Đặc biệt là khi anh ăn thịt kho tàu giông người đàn ông ngang ngược, nhìn thây làm cho người ta nhịn không được chảy nước miếng.
Tuyết Lạc thật sự chảy nước miếng, nhưng không phải vì Phong Hàng Lãng, mà là do thịt ba chỉ trong đĩa.
Một bộ dạng dễ thương muốn ăn mà ngại thê diện.
Miếng thịt kho tàu thứ hai vào miệng người đàn ông, nhưng chỉ ăn phân mỡ phía trên, sau đó bỏ vào trong chén của Tuyết LG: Tuyết Lạc đã không phải lân đâu tiên ăn thịt kho tàu mà Phong Hàng Lãng thay. mình ăn phần mỡ. Dù sao cũng vài lần rồi.
Cho nên khi Tuyết Lạc bỏ miếng thịt kho tàu bị căn mỡ đi kia vào miệng mình, động tác vừa thành thạo vừa tự nhiên.
Khoảnh khắc đó, Tuyết. Lạc một lòng muôn ăn thịt kho †àu, căn bản là không bận tâm đến ánh mắt ngạc nhiên của Lam Du Du.
Phong Hàng Lãng vậy mà lại thay bạch liên hoa Lâm Tuyết Lạc này ăn phần mỡ? Hơn nữa bạch liên hoa Lâm Tuyết Lạc này còn ăn ngon như vậy?
Gian tình nồng nặc!
“Em chồng ăn mỡ thay chị dâu, thật đúng là đủ ám muội!”
Trong lời nói của Lam Du Du, chua đến tận xương tủy. Cô có ý nói cho Phong Lập Hận nghe, cho anh biết em trai bảo bối của anh và vợ anh trước mặt cũng có thể mập mờ như vậy, không biết sau lửng đã chơi đùa tới trình độ nào!
Tuyết Lạc lúc này mới ý thức được sự thất lễ của mình: thê mà lại ăn miêng thịt kho tàu bị đàn ông ăn phần mỡ vứt qua ngon như thế!
Tuyết Lạc xấu hỗ và khó xử, mặt càng thêm đỏ lên.
Nhưng bỗng dựng nghĩ đến lời nói quỷ quái kia của Lam Du Du: tất cả phụ nữ nhớ thương Phong Hàng Lãng đều đáng chết, khó xử không có nữa, còn lại chính là hơi run sợ, kinh hãi nhẹ.
Vừa nãy ở ngoài cửa, Phong Hàng Lãng cũng nói với mình: nhất định phải cân thận Lam Du Du. Lại không ngờ bản thần mình lại ngược lại gây chuyện mập mờ không rõ với Phong Hàng Lãng.