Một tiếng sau Nghiêm Bang đi ra từ phòng điều trị của Phong Lập Hân.
Theo Nghiêm Bang, đối với một người ở trạng thái nửa chết nửa sống như Phong Lập Hân thì có lẽ kết thúc sự sống mới là sự giải thoát tốt nhất đối với anh. Anh không thể có được một hơi thở bình thường, chỉ có thể sống với nỗi đau thống khổ mỗi ngày.
Nhưng đồng thời Nghiêm Bang hiểu rõ, Phong Hàng Lãng chắc chắn sẽ không từ bỏ sinh mệnh của Phong Lập Hân.
Lúc đi qua phòng khách biệt thự của nhà họ Phong, Nghiêm Bang thấy Tuyết Lạc đang nằm ngủ trêи ghế sô pha, trong lòng vẫn còn ôm một cuốn sách y học đang mở ra, khuôn mặt cô xinh đẹp và trắng trẻo giống như một bông hoa hướng dương không bị nhiễm chút bụi trần, bông hoa đó có sức sống mạnh mẽ, luôn tươi đẹp khiến lòng người ấm áp.
Phong Lập Hân tìm cho Phong Hàng Lãng người phụ nữ như vậy quả là sự lựa chọn không tồi. Chỉ mong tính cách dịu dàng hiền thục và sự kiên nhẫn của người phụ nữ này có thể sưởi ấm trái tim đã tan nát cùng lòng thù hận đã tích lại như núi băng của Phong Hàng Lãng.
Nghiêm Bang không chào hỏi Tuyết Lạc, anh chỉ dừng lại đó vài giây rồi nhanh chóng rời khỏi nhà họ Phong.
Sau khi tiễn Nghiêm Bang về dì An mới thận trọng đánh thức Tuyết Lạc đang say giấc dậy, nhẹ nhàng nhắc nhở cô về phòng nghỉ ngơi.
“Nghiêm tiên sinh về rồi ư?” Tuyết Lạc mơ hồ hỏi.
“Vâng, ngài ấy vừa đi khỏi. Phu nhân mau trở về phòng đi ngủ đi.” Dì An cầm lấy cuốn sách vẫn đang mở trêи tay của Tuyết Lạc.
Ba ngày sau. Thời gian này nói là bình yên cũng đúng, nhưng nói không bình yên cũng không sai.
Có thể sự bình yên này chỉ là vẻ bên ngoài, thứ không yên bình chính là trái tim cô không thể ngừng quan tâm, lo lắng cho hắn.
Tuyết Lạc sẽ không nói sự lo lắng của mình ra, và cũng sẽ không thể hiện ra bất cứ điều gì trước mặt dì An và quản gia Mạc. Cô biết cô chỉ có thể đem cảm giác này chôn vào trong sâu thẳm trái tim mình và không có cách nào chạm vào nó!
Trong ba ngày nay, Tuyết Lạc không hề hỏi thăm bắt cứ tin tức gì về Phong Hàng Lãng, cô chỉ có thể hỏi thăm dì An rằng một ngày ba bữa Phong Lập Hân ăn được bao nhiêu. Cô còn có thể hỏi quản gia Mạc về trạng thái tinh thần của Phong Lập Hân.
Thi thoảng cô sẽ chặn bác sĩ Kim lại để xin được vào phòng điều trị thăm Phong Lập Hân… Cho dù chỉ được đứng ở xa nhìn anh thôi cũng được, cô đảm bảo không nói chuyện gì với anh.
Bác sĩ Kim rất cảm thông cho Tuyết Lạc, đã máy lần dường như ông đã đồng ý với Tuyết Lạc, nhưng ông lại nghĩ đến việc cô là vợ của Nhị thiếu gia nên đành dẹp ý định đó lại. Vì Tuyết Lạc đi vào phòng điều trị cũng sẽ không giúp ích gì cho bệnh tình của Phong Lập Hân, ngược lại còn càng khiến anh cảm thấy chán nản và suy nghĩ tiêu cực hơn.
Là một người đàn ông thì lại càng không thích người khác giới nhìn mình bằng ánh mắt thương hại, kèm với đó là tiếng khóc lóc, khuyên nhủ và cầu xin.
Nhưng những thứ đó đều là thứ mà Phong Lập Hân cần.
Trong tám ngày Phong Hàng Lãng không có ở nhà họ Phong, Tuyết Lạc gần như không bước chân ra khỏi nhà vì Phong Hàng Lãng đã nói: “Không cho phép cô ra khỏi cửa.”
Mỗi ngày Tuyết Lạc đều phụ dì An nấu thức ăn cho Phong Lập Hân, dù hiện tại cô vẫn chưa được vào phòng bệnh thăm anh nhưng cô tin rằng lòng chân thành của cô sẽ được báo đáp, sẽ có một ngày cô sẽ khiến người nhà họ Phong chấp nhận cô.
Lúc chạng vạng tối ngày thứ tám, nhà họ Phong đón vị khách thứ hai, đó là thiên kim của nhà họ Hạ – Hạ Dĩ Cầm. Cô ta mang đồ ngọt đến ăn cùng Tuyết Lạc.
Thật ra Hạ Dĩ Cầm cũng không phải là vị khách thứ hai đến nhà họ Phong trong tám ngày này, nhân lúc Phong Hàng Lãng không có ở nhà Phong Nhất Minh đã dẫn mấy người tới tới nhà họ Phong một lần nhưng bị những người đàn ông cơ bắp đứng gác quanh biệt thự đuổi đi. Đây chính là sự sắp xếp của Hàng Lãng trước khi đi.
Tuyết Lạc đã tám ngày không ra khỏi cửa, khi nhìn thấy Hạ Dĩ Cầm tới thăm cô rất vui.
“Tuyết Lạc mau ăn đi, dì Nghiêm làm bánh khoai cho em đó.”
Hạ Dĩ Cầm biết là Phong Hàng Lãng không có ở nhà nhưng cô ta lại chọn lúc này đến thăm nhà họ Phong, điều này cho thấy sự thông minh hơn người của cô ta.
“Cảm ơn chị Cầm! Chị còn lặn lội xa xôi như vậy mang đến cho em làm em ngại quá.” Tuyết Lạc cắn một miếng bánh khoai rồi nở nụ cười rạng rỡ. Cô là một cô gái giỏi chịu đựng, nhưng cô s TẾT Tn, Ð TU Êi T Me Ì vã cũng rât cân sự quan tâm của người khác, đặc biệt là người thân của mình.
“Ôi chao, chị cũng không định đưa bánh đến đâu! Tại vì mợ em bắt chị đi học lễ nghi phép tắc, đúng là chán ngán mà! Vậy nên chị đã bào dì Nghiêm làm bánh rồi mang qua cho em này! Em sẽ không đến nỗi không hoan nghênh chị chứ? Hay là phiền phức gì đó.”
Lời nói của Hạ Dĩ Cầm nửa thật nửa giả, hoặc cô ta thật sự đã chán ngán cái thứ lễ nghi mà tiểu thư danh giá phải học, nhưng mục đích đến nhà họ Phong của cô ta cũng rất rõ ràng, cô ta đến vì Phong Hàng Lãng nhưng lại không đề cập tới bất cứ chuyện gì liên quan đến Phong Hàng Lãng.
“Đương nhiên là không có! dì An và quản gia Mạc rất dễ gần, hơn nữa Phong Hàng Lãng lại không có ở nhà, nếu chị thích thì tối nay ở lại đây đi.” Tuyết Lạc nghĩ thầm, có lẽ cô và Hạ Dĩ Cầm ngủ ở phòng khách tầng một sẽ không gây nên bất cứ phiền phức gì cho nhà họ Phong đâu.
“Thật sao? Thế thì tốt quá, chị đang chuẩn bị tinh thần tối nay ra khách sạn ngủ để trốn mẹ chị đây! Tuyết Lạc, cảm ơn em, cảm ơn em đã cho chị ở lại!” Hạ Dĩ Cầm vui sướиɠ ôm lấy Tuyết Lạc, cô ta còn thân mật tựa đầu vào Tuyết Lạc như hai chị em thân thiết.
Đối với một thiên kim thông hiểu phép tắc lễ nghỉ như thiên kim Hạ Dĩ Cầm của nhà họ Hạ thì dì An rất hoan nghênh cô ta ở lại, dù sao cô ta cũng tới chơi, nhân tiện giúp tâm trạng cô đơn mấy hôm nay của phu nhân được giải tỏa, phu nhân cũng cười nhiều hơn.
Nhưng đối với việc Hạ Dĩ Cầm đến thăm thì quản gia Mạc lại rất thờ ơ, ông cảm thấy người phụ nữ này rất có tâm cơ, không hề hiền thục như vẻ ngoài của cô ta. Nhớ khi ông tới nhà họ Hạ cầu hôn, cả ba tiểu thư nhà họ đều chẳng coi ra gì.
Nhưng thấy tinh thần của phu nhân Tuyết Lạc đã khá hơn rất nhiều nên quản gia Mạc cũng đành chấp nhận việc Hạ Dĩ Cầm ngủ lại, chỉ cần cô ta biết điều là được.
Vì có Hạ Dĩ Cầm làm khách nên tối nay Tuyết Lạc cũng ăn nhiều hơn một chút, hai người không ngừng cười nói vui vẻ, làm tăng thêm một chút sức sống cho nhà họ Phong vốn trước giờ rất im ắng này.
Đêm đã khuya.
Trong phòng khách, Hạ Dĩ Cầm nằm ở trêи giường lật qua lật lại không ngủ được bèn hỏi: “Tuyết Lạc, tại sao Phong Lập Hân luôn ở nhà? Ở nước ngoài có nhiều điều kiện chữa bệnh tốt và y học của họ cũng rất hiện đại, nhưng tại sao Phong Hàng Lãng không đưa anh trai ra nước ngoài chữa trị?”
Tuyết Lạc buồn bã thở dài một tiếng: “Lập Hân không muốn rời khỏi nhà.”
Nhìn ra Tuyết Lạc có điều khó nói nên Hạ Dĩ Cầm cũng không muốn hỏi thêm gì nữa, cô ta nói bóng nói gió: “Tuyết Lạc, em đã từng gặp Phong Lập Hân chưa? Sao chị thấy bọn họ không cho em vào phòng điều trị kia? Hay em không muốn vào đó?”
Tuyết Lạc cắn môi, yên lặng một lúc mới nói: “Em đã gặp Lập Hân máy lần! Thật ra em cảm thấy tình trạng cơ thể của Lập Hân vẫn tốt, chỉ là dung mạo… Có hơi dữ tợn và khiếm khuyết.”
“Tuyết Lạc, thiệt thòi cho em quá!” Hạ Dĩ Cầm ôm Tuyết Lạc vào lòng.
Rạng sáng, Phong Hàng Lãng mệt mỏi về đến nhà họ Phong.
Sau khi tắm rửa và quấn khăn tắm đi ra thì hắn không thấy người phụ nữ kia ở trong phòng cưới, sau đó hắn đi tìm ở phòng khách ở tầng một.
Trong phòng khách rất yên tĩnh, Phong Hàng Lãng chỉ quấn khăn tắm ngang hông, vẫn chưa lau khô người, những giọt nước chảy dọc theo từng đường cong với những cơ bắp đầy quyến rũ và mạnh mẽ của hắn.
Qua ánh trăng mờ ảo, hắn nhìn thấy hình dáng nồi bật của một người phụ nữ đang nằm nghiêng.