CHƯƠNG : GẶP QUÝ TỔNG
Triệu Mịch Thanh vừa đi ra ngoài, đã thấy cô mặc xong quần áo, định mở cửa rời đi, anh hơi sửng sốt, rồi phản ứng lại ngay, lạnh nhạt hỏi: “Để tôi đưa em về.”
“Không cần đâu, anh cứ ngủ đi.” Rồi cô đóng cửa phòng ngủ lại.
Vẻ mặt dịu dàng của anh lại trở về như ngày thường.
Lương Hạnh đứng ngoài cửa, ảo não cắn môi dưới.
Lúc cô về đến nhà Xuyên Chi đã được mẹ Lương dỗ ngủ rồi, cô vào phòng cô bé xem thử, thì thấy thân hình nhỏ bé của cô bé đang nằm cuộn tròn trên chiếc giường lớn, ngủ rất say giấc.
Mẹ Lương lấy đồ ăn trong lò vi sóng ra, rồi gọi cô tới: “Con tới đây ăn cơm đi.”
Lương Hạnh thấy dáng vẻ nhất định phải hỏi rõ mọi chuyện của bà, thì không khỏi tê da đầu, không biết nên nói gì.
“Ba ngủ rồi ạ?”
“Ừm.” Mẹ Lương thuận miệng đáp, rồi nhìn chằm chằm cô hỏi: “Có phải bọn họ đánh nhau vì con đúng không?”
Lương Hạnh hớp muỗng cháo, rồi nhíu mày đáp: “Bọn họ chỉ hiểu lầm chút chuyện thôi, sao lại vì con chứ?”
Mẹ Lương như thể không tin, khuôn mặt được chăm sóc cẩn thận hiếm khi nghiêm túc đến thế, giọng nói cũng dịu dàng đến lạ thường: “Hạnh Hạnh, mẹ đứng bên cạnh nên nhìn thấy rất rõ, Mịch Thanh muốn cứu vãn lại cuộc hôn nhân với con, quả thật gần đây cậu ấy cũng làm rất tốt, nếu con cảm nhận được thì đừng nên để đứa bé nhận một người ngoài làm ba.”
Lương Hạnh nhíu mày không nói gì, cô khuấy chén cháo, bỗng thấy mất khẩu vị.
“Con hiểu mà.”
“Con không hiểu! Quả thật Hướng Hoành Thừa có ý với con, nhưng suy cho cùng thằng bé cũng có con rồi, không thể nào dồn hết tâm trí lên người mẹ con con được, huống hồ con còn mang thai đôi?”
Mẹ Lương nói xong thì thấy cô chưa ăn được mấy miếng, nên không đành lòng nói tiếp, mà gắp thêm cải xanh vào chén cô.
Lương Hạnh nhìn chằm chằm chén cháo, không nhúc nhích.
Triệu Mịch Thanh cũng từng nói với cô rằng, Hướng Hoành Thừa không phải sự lựa chọn tốt nhất.
Đúng như anh nói.
Chẳng lẽ cô định tìm một người đã có con làm chồng trong khi mình cũng đang mang thai?
Cô cụp mắt, che giấu cảm xúc, rồi trầm giọng đáp: “Mẹ, mẹ có từng nghĩ tới, anh ta làm mọi chuyện chỉ vì đứa trẻ không? Chúng con đã ở bên nhau suốt ba năm nhưng anh ta chưa từng yêu con, chẳng lẽ anh ta đợi con có con rồi mới thay đổi ư?
Cô ngừng một lát, rồi ngước mắt lên, không cam lòng nói: “Nếu là vì đứa trẻ, chắc chắn con sẽ không tái hợp với anh ta.”
Quả thật mẹ Lương chưa từng nghĩ tới vấn đề này, bà chỉ nhìn trên góc độ ba mẹ, suy cho cùng cuộc sống vẫn lớn hơn tình yêu.
Bà thở dài, không nói gì nữa, mà chỉ nhắc nhở cô: “Chuyện tình cảm là do con quyết định, nhưng hai người các con…”
“Con đã từ chối Hướng Hoành Thừa rồi, mẹ vẫn không yên tâm về cách làm việc của con gái mẹ ư?” Lương Hạnh gượng cười.
Mẹ Lương cũng mỉm cười: “Mẹ yên tâm, con mau ăn đi.”
…
Sáng sớm Xuyên Chi vừa thức dậy, đã chạy khắp nơi tìm Hướng Hoành Thừa, Lương Hạnh bế cô bé lên giải thích: “Ba cháu đi công tác rồi, nên hai ngày tới Xuyên Chi ở lại đây cùng dì được không?”
Trước đây Hướng Hoành Thừa cũng từng đi công tác mấy lần, nên Xuyên Chi chớp mắt đồng ý ngay.
Lương Hạnh thấy cô bé ngoan ngoãn nghe lời như thế thì không khỏi hôn lên mặt cô bé: “Cháu mau đi đánh răng rồi ăn sáng đi, lát nữa dì sẽ đưa cháu đến trường.”
Lúc cả nhà đang ăn cơm thì Triệu Mịch Thanh tới, mẹ Lương bảo anh ngồi xuống cùng ăn luôn.
Anh cởi áo khoác ra, ngồi cạnh Lương Hạnh, mùi kem cạo râu xộc vào mũi cô.
Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Để tôi đưa cô bé đến trường cho, nếu em không yên tâm thì cứ đi theo, rồi tôi lại đưa em về.”
Lương Hạnh dứt khoát từ chối: “Không cần đâu, như thế rất phiền phức, chúng tôi sẽ bắt taxi đi.”
Mẹ Lương đưa ly sữa đậu nành cho Triệu Mịch Thanh, rồi liếc nhìn con gái mình quở trách: “Mịch Thanh không chê con phiền thì thôi chứ con phiền cái gì? Con cứ nghe lời cậu ấy đi.”
Anh cười đáp: “Cảm ơn mẹ!”
Lương Hạnh không khỏi oán thầm, rõ ràng mẹ mình đang nói giúp anh.
Đưa Xuyên Chi đến lớp năng khiếu xong, trước khi lên xe Lương Hạnh bỗng lên tiếng: “Tôi chưa về nhà đâu, anh đưa tôi tới Doanh Tín một chuyến.”
Triệu Mịch Thanh nhướng mày.
Mục Điệp vẫn ở vị trí cũ, anh sắp xếp anh ta quay về là vì để anh ta nằm trong tầm kiểm soát của mình, chỉ cần không tiếp xúc nhiều với Lương Hạnh, thì có thể từ từ tìm được sơ hở trên người anh ta.
Phản ứng đầu tiên của anh là cô muốn đi gặp Mục Điệp, e là cô vẫn chưa yên tâm về chuyện lần trước hai người đã bàn bạc ổn thỏa rồi.
Lương Hạnh thấy anh không vui, thì nhìn thấu ngay, cô tức giận nói: “Tôi đi tìm Quý tổng, chuyện tôi bị từ chức vẫn chưa sáng tỏ, tôi không thể nuốt trôi cơn giận khi bị người khác âm thầm hãm hại như thế, cũng thấy có lỗi với thành quả lao động bất kể ngày đêm của mình trong mấy năm qua.”
Quả thật anh đã điều tra chuyện đó rồi, nếu bắt tay từ bức ảnh của nhà xuất bản thì dễ dàng điều tra ra, nhưng cuối cùng chỉ là một phóng viên báo lá cải, vì anh nên anh ta mới chú ý đến Lương Hạnh, nhưng anh không hiểu rõ chuyện này chẳng hề mang lại lợi ích gì cho phóng viên đó.
Vì lúc trước xảy ra quá nhiều chuyện nên anh tạm thời gác lại chuyện này, giờ cô nhắc lại mới nhắc nhở anh.
Nhưng anh chưa kịp nói gì, Lương Hạnh đã dứt khoát từ chối: “Anh đừng nói với tôi rằng ‘Em đừng lo, chuyện này cứ để tôi giải quyết’, mấy năm trước không có anh tôi vẫn sống rất tốt, dù gì đây cũng là cuộc sống của tôi, tôi không thể suốt ngày dựa dẫm vào anh, ngộ nhỡ một ngày nào đó anh không vui, không muốn ở bên tôi nữa, chẳng phải anh sẽ hại tôi à?”
Nói xong cô ngồi vào xe, không cho anh cơ hội để mở miệng.
Triệu Mịch Thanh đứng đó, vẻ mặt lạnh nhạt, không nhìn ra được cảm xúc gì.
Lương Hạnh thấy anh đứng im, thì gõ cửa kính, bảo anh mau lên.
…
Xe chạy đến tòa nhà Doanh Tín, Lương Hạnh liền bước xuống, Triệu Mịch Thanh thấy cô đi vào trong, thì gọi cho Quý tổng.
“Lát nữa Lương Hạnh sẽ tìm ông hỏi chuyện bức ảnh, mặc dù chuyện này không liên quan đến ông, nhưng có lẽ cô ấy muốn ông cung cấp cho cô ấy mấy phương thức liên lạc.” Triệu Mịch Thanh đi thẳng vào vấn đề.
Mới sáng sớm Quý tổng thấy anh gọi tới thì tưởng là vì chuyện công việc, nên nghe anh nói thế, ông ta mất một lúc lâu mới phản ứng lại.
“Tổng giám đốc Triệu muốn tôi làm thế nào?” Ông cười khách sáo hỏi.
Triệu Mịch Thanh gõ nhẹ ngón trỏ tay trái lên vô lăng, rồi đăm chiêu…
…
Lương Hạnh đi thang máy nhân viên, lúc này đang là giờ cao điểm đi làm vào buổi sáng, nên mỗi lần thang máy ngừng đều chật kín người, không dễ gì cô mới đợi đến khi thang máy trống một chút, nên vội vàng đi vào.
Trong thang máy có không ít đồng nghiệp cũ trước đây, thấy cô tới Doanh Tín với chiếc bụng to thì ngạc nhiên, rồi nghĩ đến nguyên nhân cô từ chức, ánh mắt bắt đầu trở nên mờ ám.
“Lương Hạnh? Đã lâu không gặp không ngờ cô lại thay đổi nhiều như thế… làm tôi suýt không nhận ra cô.” Giọng nói mỉa mai sắc bén của Trịnh Vân bỗng vang lên.
Lương Hạnh khẽ cười, rồi từ tốn xoay người lại, thấy cô ta đang quan sát mình bằng ánh mắt đầy hả hê, cũng không nổi giận.
“Quản lý Trịnh, cô có khỏe không?”
“Cô chuyện này…” Trịnh Vân chỉ vào bụng cô, rồi trợn tròn mắt: “Chẳng lẽ mấy tin tức đó là thật ư? Cô đang ở bên ai thế?”
Vừa dứt lời, mọi người đều không khỏi tò mò nhìn chằm chằm cô, có người xem thường, cũng có người vỡ lẽ, thậm chí có người còn cười ra tiếng.
Lương Hạnh tức đến run người, nhưng trên mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh.
Đừng bao giờ để đối thủ nắm được cảm xúc của mình, đây là câu châm ngôn mà cô tuân thủ nghiêm ngặt trong nhiều năm làm việc.
Cô khẽ cười, ánh mắt hơi lóe lên, mặt mày hớn hở.
Cô biết rõ vẻ mặt này của mình gợi đòn thế nào, nên rất ít dùng.
Nhưng giờ là thời điểm thích hợp nhất.
“Chuyện này có gì phải xấu hổ chứ? Nếu chúng tôi đã qua lại với nhau thì tôi cũng không sợ bị người khác biết, có mấy người bề ngoài thì trong sáng như hoa sen, nhưng sau lưng lại hay đặt điều, chẳng phải bọn họ đang đố kỵ tôi à? Tôi nghĩ chắc chắn quản lý Trịnh không phải hạng người đó, đúng không?” Lương Hạnh chớp mắt, nhìn cô ta vô tội.
Sao cô lại không biết cô ta hay nói xấu sau lưng mình chứ, nên trước mặt nhiều người thế này, cô phải vạch trần bộ mặt giả tạo của cô ta.