CHƯƠNG : CỐ TÌNH LÀM RA.
Vào đến khách sạn, hai người đàn ông dẫn đường chào hỏi quản lý khách sạn xong thì quay đầu lại nói với mấy người nọ: “Tổng giám đốc Triệu và phu nhân đây ở phòng tổng tống số tầng , phòng của cô Tê là số ở tầng , bây giờ quản lý sẽ đưa mọi người đi”
Triệu Mịch Thanh gật đầu rồi đưa Lương Hạnh lên.
Lương Hạnh ở trong phòng ngắm ngía một vòng, sự hào hoa xa xỉ vượt ra ngoài tưởng tượng, cô mở cánh cửa đôi của phòng ngủ ra nhìn một lát rồi nói với anh: “Thượng Điền sẽ không chỉ đơn thuần muốn tiếp đãi chúng †a, làm mấy chuyện lỗ vốn này không phải phong cách của hắn ta.
Anh cởi áo khoác ra, mang áo sơ mi trắng đi pha cà phê, rồi lại lấy một hộp sữa bỏ vào trong lò vi sóng làm nóng.
“Đến tối thì biết thôi” Anh nói với một vẻ mặt hờ hững, sau đó ngẩng đầu nhìn sang: “Em không cần nghĩ nhiều vậy đâu, cứ coi như đến nghỉ dưỡng, ngày mai có thể cùng tôi đi đấu giá xem thử”
Lương Hạnh đã tham gia qua nhiều cuộc đấu giá, nhưng mà đều là mấy loại như đồ cổ, hơn nữa giá cả cũng không phải cao, còn mấy cuộc đấu giá mấy miếng đất ở trung tâm thành phố động một cái là lên hơn mấy chục tỷ cô chưa từng thấy qua, còn là của chính phủ chủ trì, đột nhiên cảm thấy rất có hứng thú.
“Sẽ có nhiều người đến đấu giá lắm hả?”
Một tay anh cầm cà phê, một tay bưng sữa nóng sang đưa cho cô.
Chiếc quân tây dáng đứng càng tôn thêm đôi chân dài của anh, ánh mắt đầy ý cười: “Miếng đất lần này không nhỏ đâu, những công ty muốn mua được nó không nhiều, đối thủ chính của chúng ta vẫn là Phong Thụy, nhưng mà hình như Cố Thời cũng bị bác Cố ép đi sang đây, chắc là muốn cậu ấy học hỏi một chút”
Lương Hạnh cảm thấy hơi kỳ lạ: “Anh ấy không nói với anh sao?”
“Là tôi không nói với cậu ấy, tối qua mới quyết định sang đây”
Lương Hạnh lè lưỡi, đột nhiên quyết định đến đấu giá mảnh đất đắt đỏ như vậy mà thái độ của anh cứ như vội vàng quyết định đi ăn một bữa cơm.
Trước đây Doanh Tín cũng coi như có tài chính mạnh, nhưng mà so với anh thì không dám khen.
Cô vừa bưng ly sữa vừa thẫn thờ, sau đó ngẩng đầu hỏi anh: “Rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền vậy?”
Cặp lông mày rậm của anh nhướng lên, anh hé môi: “Nếu em có hứng thú thì lúc về tôi sẽ bảo Lưu Nam sắp xếp một phần tài liệu cho em xem”
Anh liếc nhìn gương mặt bình tĩnh trắng ngần của cô rồi nói tiếp: “Dù ly hôn rồi tôi cũng không ngại chia cho em một nửa tài sản đâu, lúc đó ly hôn em cứ vội vàng dọn ra ngoài, vốn dĩ không có cơ hội để thảo luận chuyện này: Rõ ràng là bất mãn với hành động lúc trước của cô, nhưng không nghe ra được sựt trách móc trong giọng nói của anh.
Lương Hạnh hé môi, nhưng cuối cùng cô vẫn không nói lại.
Chuyện quá khứ có nói nhiều đi chăng nữa cũng không có ý nghĩa gì, hơn nữa cho dù bây giờ ly hôn rồi cô cũng sẽ không đòi một đồng nào của anh.
Cô đặt ly thủy tỉnh xuống rồi nhìn ra cửa sổ, ánh nắng không còn gay gắt nữa, cô lười biếng nói: “Lúc nãy tôi nghe nhân viên phục vụ nói ở sau khách sạn có một bãi cát, tôi đi xem thử”
Anh cũng đặt ly xuống: “Tôi đi cùng em”
Cô nhìn chồng tài liệu dày cộp mà anh vừa lấy xuống, bây giờ mà không xử lý thì đến tối chắc phải thức đêm, cô chớp mắt nói: “Không cần đâu, chỉ là đi dạo một chút trên đường gỗ thôi, tôi bảo Lưu Nam đi theo là được, anh chuẩn bị cho buổi đấu giá ngày mai đi”
Anh thấy cô kiên quyết nên gọi điện thoại bảo Lưu Nam sang.
Vừa ra khỏi thang máy đi đến sảnh lớn thì thấy Tê Hàm đã thay một chiếc váy dài nhẹ nhàng đứng ở sảnh nói chuyện với quản lý, giống như là vừa ở bên ngoài vào.
“Được rồi, ngoài hướng cửa sổ ra cô còn có yêu cầu gì khác không?” Quản lý vô cùng khách sáo mỉm cười hỏi cô ta.
Tê Hàm chớp hàng mi dài, nhìn từ góc nghiêng rất cong, cô ta nói: “Phòng vệ sinh đừng có thêm cảnh ngoài trời và cửa sổ lớn sát đất, tôi không quen, còn nữa, hãy sắp xếp thêm một phòng nữa, em gái tôi tối nay đến ở”
“Được rồi, vậy thì sắp xếp cho cô phòng thượng khách đối diện với phòng ở tầng , phòng của em gái cô và phòng của cô kề nhau, cô thấy được không?”
“Không vấn đề”
Quản lý liên tục gật đầu.
Lương Hạnh đợi bọn họ nói xong mới đến gần, đúng lúc Tê Hàm nhìn thấy cô.
“Không hài lòng với phòng ở sao?”
Tê Hàm mỉm cười hất tóc bên tai sang phía sau rồi lạnh nhạt nói: “Chỉ là không quen ở phòng có quá nhiều ánh sáng, đổi lại là được rồi”
Thấy tay cô trống rỗng còn Lưu Nam thì ở phía sau, cô ta chớp mắt: “Muốn ra ngoài sao? Sao Mịch Thanh không đi cùng cô?”
Lương Hạnh cười nhạt: “Đi dạo ở bãi cát phía sau, không sao cả, anh ấy còn có việc bận”
Hai người nói thêm vài câu rồi tách ra.
Kinh Đô giáp biển, bãi cát này là của khách sạn, cho nên các công trình và môi trường rất ổn, trên đường gỗ còn trồng một hàng ngô đồng tươi tốt.
Gió biển lướt qua mặt, rất thoải mái, cô ngước đầu lên nhìn tòa nhà lớn của khách sạn, đang cố gắng tìm phòng của bọn họ, mắt đã cay rồi nhưng vẫn chưa tìm được, Lưu Nam đứng cách đó mấy bước, thỉnh thoảng lại chụp trộm ảnh gửi cho tổng giám đốc Triệu của anh.
Sau khi Tê Hàm lên lầu đi đột nhiên ngừng lại nhìn vào cánh cửa đang đóng kín ở đối diện, mắt nhìn xuống dưới, cô ta che đậy cảm xúc của mình, những bước chân thay đổi phương hướng.
Cô ta gõ cửa, mấy giây sau thì anh ra mở cửa.
Cô ta nở một nụ cười ngây thơ, chiếc váy hoa nhí khiến cô ta nhìn trẻ trung hơn, cô ta giơ cái túi trong tay lên: “Lúc nãy em đi mua nước dừa nổi tiếng của chỗ này, cùng nhau uống thử đi”
Anh nhìn chiếc túi trong tay cô ta, đôi môi khẽ cong lên: “Anh không thích đồ ngọt lắm, em cho mấy người Nghiêm Minh này kia đi”
Tê Hàm trách móc: “Tất nhiên em biết anh không thích đồ ngọt, em mang đến cho Lương Hạnh, phụ nữ đều thích uống mà”
Triệu Mịch Thanh nghiêng người để cô ta đi vào.
Cô ta đổi thành dép lê rồi nhìn ngắm căn phòng, sau đó quay đầu lại hỏi: “Lương Hạnh không ở đây sao?”
“Ừm, ra biển đi dạo rồi”
Cô ta ngồi xuống tấm thảm bên cạnh bàn trà chất đầy tài liệu, tiện tay sắp xếp lại một chút, từng xấp từng xấp sắp ngăn sắp rồi đặt nước dừa lên, sau đó ngước đầu nhìn anh mỉm cười: “Vẫn là như lúc trước, chưa làm xong công việc cuối cùng thì không biết đường sắp xếp lại, anh xem như thế này có phải dễ tìm hơn nhiều không”
Lúc trước hễ cô ta rảnh là chạy đến nhà Triệu Mịch Thanh, sau khi vào đến cửa chào hỏi ba mẹ Triệu một tiếng thì chui vào phòng anh, việc đầu tiên là ngồi xuống sắp xếp lại bàn cho anh, lúc đó trên bàn chỉ có vài quyển tạp chí và mấy thể loại như mô hình máy bay, dọn dẹp nhiều rồi thì đần dần cảm thấy quen thuộc với những món đồ đó, sau này vì anh mà cô ta mới muốn tìm hiểu kĩ hơn về chúng.
Anh vẫn cứ đứng bên cạnh, không hề có ý muốn ngồi xuống cùng cô ta, anh mỉm cười rồi hờ hững nói: “Em ngồi chơi, anh đi pha cà phê”
Tê Hàm nhìn một vòng xung quanh, trên sô pha có chiếc mũ che nắng của Lương Hạnh, ở dưới là túi công văn của anh, hai món đồ không chút liên quan vẫn cứ ở cạnh nhau, nhìn rất ngứa mắt.
Cô ta tiện tay mở một ly nước dừa ra cắm ống hút vào, đột nhiên cô ta dừng lại, lại rút ống hút ra rồi mở nắp ra uống trực tiếp.
Cô ta mở tài liệu ra, là bản hợp đồng đấu giá cụ thể của mảnh đất đó, có một số thông tin đã được khoanh lại. Nhìn thấy có một chỗ không đúng, cô ta liền cầm bút lên chú thích một chút.
Triệu Mịch Thanh vừa bước ra thì thấy cảnh này.
“Tối nay Thượng Điền mời chúng ta đi ăn tối, em cũng phải đi”