CHƯƠNG : BỮA TRƯA THỊNH SOẠN
Lông mày ba Lương hơi giãn ra, cười nhạt nói: “Người đã già cũng phải có chút bệnh vặt chứ, không có gì đáng ngại; ngay sau đó lại hỏi: “Trước đây cậu làm việc cùng với Hạnh à? Chắc nhà cậu cũng ở Nam Thành nhỉ?”
Ánh mắt Mục Điệp chợt lóe lên, rất nhanh đã cười n trực tiếp tìm công việc ở đây”
‘Vâng ạ, cháu lớn lên ở Nam Thành, sau khi tốt nghiệp đại học cũng Ba Lương mặt mũi hiền lành, Lưu Nam lại không buông tha nhất cử nhất động của anh ta.
Thang máy đi xuống rất nhanh, đẩy ba Lương ra ngoài, Mục Điệp cũng đi theo ra ngoài.
“Chị Hạnh cũng tới đây à? Tôi muốn chào chị ấy một tiếng” Mục Điệp hỏi Lưu Nam.
Ba Lương lại trả lời trước: “Đang ở trên lầu, sắp xuống tới đây rồi, cậu ở đây chờ cùng chúng tôi luôn”
Lại nói chuyện phiếm vài câu với Mục Điệp.
“Bây giờ người trẻ tuổi đều muốn đi ra ngoài sống, cậu ở lại Nam Thành là bởi vì người nhà đều ở đây hết à?” Ba Lương lơ đãng hỏi thăm tình hình trong nhà anh ta.
Lưu Nam cho rằng ông quan tâm đến con cháu, hơn nữa giữa bọn họ cũng không có chuyện gì để nói cho nên cũng không để ý.
Khóe miệng Mục Điệp khẽ nhếch lên, lông mi dài hơi rủ xuống, chậm rãi nói: ‘Ba mẹ cháu đều đã mất, bây giờ cháu đang sống một mình, muốn nói là không rời khỏi đây có lẽ cũng là vì không muốn cách bọn họ quá xa”
“Đã mất rồi? Chuyện xảy ra khi nào?” Hiển nhiên ba Lương có chút giật mình, tay giữ xe lăn siết chặt lại, nhìn đứa nhỏ trước mắt này có chút đau lòng.
Mục Điệp gãi gãi đầu, như một đứa con trai mới lớn: “Chuyện xảy ra lâu rồi nên bác không cần bận tâm đâu ạ, cháu cũng quen sống một mình rồi” còn ngượng ngùng cười cười: “Sau khi gặp được chị Hạnh chị ấy cũng rất quan tâm đến cháu, trong lòng cháu cũng coi chị ấy như chị gái của mình”
Ba Lương nghe xong vẻ mặt cũng hòa hoãn hơn một chút, lại càng thêm hiền hoà: “Sau này thường xuyên đến nhà bác chơi nhé, để bác gái nấu đồ ăn ngon cho cháu ăn.”
Đôi mắt Mục Điệp sáng lên, vui sướng gật đầu.
Đột nhiên điện thoại di động của anh ta vang lên, nghe điện thoại xong vẫn chưa thấy Lương Hạnh xuống tới nơi, anh ta ngượng ngùng nói: “Hôm nay cháu tới đây cùng ông chủ, ông ấy vừa bảo cháu đi qua đó…”
Mẹ Lương gật đầu: “Mau đi đi, chuyện công việc không thể trì hoãn được, chúng tôi sẽ thay cậu nói với Hạnh một tiếng.”
Sau khi chào hỏi xong, Mục Điệp quay người rời đi, trong chốc lát vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi, đi qua một chỗ rẽ, bước chân anh ta dừng lại, hai cánh tay buông ra, móng tay cảm sâu vào trong lòng bàn tay chảy ra từng giọt máu, toàn thân u ám.
Người qua lại thỉnh thoảng quay đầu nhìn anh ta, bởi vì bề ngoài anh ta xuất sắc, cũng bởi vì toàn thân anh ta toát lên vẻ âm trầm.
Ánh mắt chuyển động, khóe miệng hơi cong lên nhưng lại không mang theo ý cười, nâng chân dài lên, rất nhanh đã biến mất ở trong bệnh viện.
Sau khi Triệu Mịch Thanh và Lương Hạnh xuống tới nơi mới nghe ba mẹ Lương nói chuyện vừa rồi.
“À, mọi người không hỏi anh ta tới đây làm gì sao? Có phải bị bệnh hay không?” Lương Hạnh vừa đi vừa hỏi.
Mẹ Lương đáp: “Có hỏi, hình như là vì chuyện công việc, một chàng trai hoạt bát, lại kiên cường, càng nhìn càng vui.”
Triệu Mịch Thanh không nói gì, ánh mắt khẽ đảo, đôi lông mày giống như điêu khắc hơi nhíu lại, khóe miệng lạnh nhạt cong lên, chỉ cần vừa ra khỏi cửa đã có thể gặp anh ta cũng không dễ dàng.
Thờ ơ liếc nhìn Lương Hạnh, một tay cô đang để trên xe lăn, một tay khoác cánh tay mẹ Lương, nụ cười nhàn nhạt.
Mấy người được tiếp đãi đến phòng VỊP của bệnh viện, mọi thứ cần trong cuộc sống hàng ngày đều có đủ, chỉ chốc lát sau liền có người mang bữa ăn tới.
Người tới là một chàng trai trẻ, đẩy xe đồ ăn, trên người mặc một bộ quần áo thường ngày màu đen, mang tạp dề màu trắng.
Sau khi đi vào vừa mỉm cười mang đĩa lên bàn, vừa cao giọng giới thiệu.
“Đây là cá và thịt thỏ chuẩn bị cho hai người lớn tuổi, bổ sung nhiều protein.” Hai món ăn màu sắc tươi đẹp được mang lên bàn.
“Đây là cá trích chuẩn bị cho phụ nữ có thai, còn có thêm một số loại hoa quả theo mùa và vài món ăn nhẹ để tráng miệng sau khi ăn”
Thức ăn tinh xảo khiến Lương Hạnh cảm thấy chỗ này không giống với bệnh viện, mà ngược lại càng giống như nhà hàng cao cấp hơn.
Cuối cùng là một bát canh, đặt ở trước mặt ba Lương.
“Món tủ của đầu bếp đấy ạ, mời ngài nếm thử”
Một bàn thức ăn rực rỡ muôn màu, giới thiệu xong anh ta liền đẩy xe đồ ăn đi ra.
Mẹ Lương không nhịn được bật cười: “Đây là bệnh viện à? Không phải đã mời đầu bếp riêng nấu ăn cho chúng ta đấy chứ?”
¡ chuyên phụ trách chế độ ăn uống nhằm cung cấp các bữa ăn dinh dưỡng phong phú cho bệnh nhân, có khi còn công phu hơn so với nhà hàng ở bên ngoài ạ” Lưu Nam đứng bên cạnh cười giải thích.
Bởi vì một thời gian dài ba Lương không đi ra ngoài cho nên bữa cơm này ăn rất vui vẻ, cuối cùng còn uống hết bát canh không còn để thừa lại một chút nào.
“Bảo bọn họ tới thu dọn đi” Lương Hạnh quay đầu lại nói với Lưu Nam.
Triệu Mịch Thanh đỡ cô đứng dậy, nói với ba Lương mẹ Lương: “Ba mẹ, hai người ngồi một lát rồi đi nghỉ trưa đi, chắc phải ba giờ bọn họ mới đến, đến lúc đó con và Lương Hạnh sẽ gọi hai người.”
“Được rồi, hai đứa cũng đi nghỉ ngơi đi, mẹ đi lấy cốc nước cho ba con.” Mẹ Lương đứng dậy.
Lương Hạnh cơm nước xong xuôi liền không muốn động, đi theo Triệu Mịch Thanh tìm một căn phòng để nghỉ ngơi.
‘Vừa nằm xuống, bên ngoài liền truyền đến tiếng cốc vỡ, ngay sau đó là tiếng hét lớn của mẹ Lương.
Lương Hạnh giật thót mình, đột nhiên đứng dậy, Triệu Mịch Thanh nhanh chóng đỡ cô ra ngoài.
Nhìn thấy một cảnh tượng kinh tâm động phách.
Ba Lương ngã ra khỏi xe lăn đang nằm bất động trên mặt đất, mẹ Lương không để ý đến những mảnh vỡ trên đất, liều mạng đỡ ông dậy.
“Ba!” Hoảng sợ trong nháy mắt trào dâng trong đầu.
Triệu Mịch Thanh nhanh chóng nói với cô: “Em đừng nhúc nhích.”
Anh nhấc chân đi qua ôm ba Lương lên đặt ở trên ghế sofa, sau đó nhanh chóng gọi điện thoại kêu người tới.
Lương Hạnh thất tha thất thểu đi qua, nhìn sắc mặt ba Lương đã tím xanh, hơi thở yếu ớt.
Triệu Mịch Thanh kiểm tra qua tình hình của ba Lương, ngẩng đầu lên nói: “Có lẽ là bị trúng độc.”
Lương Hạnh bàng hoàng, vô cùng hoảng hốt, mẹ Lương đã mất khống chế, không ngừng gọi ba Lương.
Không đến hai phút, mấy y tá đã tới nhanh chóng đem người đi cấp cứu.
Lương Hạnh đi theo chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu, vừa trấn an mẹ Lương, vừa suy nghĩ.
Đã báo cảnh sát, Triệu Mịch Thanh đi xử lý những chuyện có liên quan.
Nhớ lại những gì ba Lương đã ăn hôm nay, ngoại trừ bữa sáng thì chỉ có bữa cơm trưa này, đồ ăn do chuyên gia chế biến khả năng xảy ra ngộ độc không cao, vậy cũng chỉ có khả năng là bị đầu độc.
Toàn thân Lương Hạnh lạnh lẽo, lửa giận bốc lên, đây quả thực là không cố ky gì mà hạ độc thủ với bọn họ!
Không muốn khiến mẹ Lương khổ sở hơn, cô nén giận, càng lo lắng hơn chính là chuyện có thể cứu được ba hay không…
Triệu Mịch Thanh đút hai tay vào trong túi quần, đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt thay đổi khó lường.
Cảnh sát đang thu thập bằng chứng ở trong phòng, những đồ ăn lúc trưa đã được nhân viên thu dọn đi hết, những thứ có thể tìm được ở đây cũng chỉ còn chút đồ ăn xót lại ở trên đồ dùng Lưu Nam đứng ở bên cạnh anh không dám lên tiếng, có thể nhìn rất rõ là anh đã hoàn toàn bị trọc giận.
“Điều tra thế nào rồi?” Người đàn ông nặng nề hỏi.
Lưu Nam rùng mình một cái, lập tức đáp: “Đồ ăn trưa nay đều do đầu bếp ở đây làm, xuất thân của bọn họ cũng đều bình thường, không có vấn đề gì, còn về nguyên liệu nấu ăn thì còn cần thêm một chút thời gian để kiểm tra”