Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
CHƯƠNG : YÊU CÀNG SÂU SẼ TRẢ GIÁ CÀNG NHIỀU
“Anh đứng lên đi, bên ngoài nhiều khách khứa như vậy, chạy vào đây làm gì?” Mặt Lương Hạnh đỏ bừng.
Người đàn ông cười khà khà, nắm chặt tay rồi đột nhiên buông ra, đứng dậy.
“Chúng ta ở cùng nhau, bà chủ không đến cũng không hợp lý lắm.”
Lương Hạnh chưa kịp nói gì thì chiếc xe lăn đã bị anh đẩy đi.
Vừa vào phòng khách đã thấy Tống Nhiễm cầm ly rượu tự mình uống cạn, vẻ mặt bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ.
Triệu Mịch Thanh chỉ gật đầu, định đi ra ngoài, Tống Nhiễm đã đặt ly rượu xuống và đứng dậy.
“Tổng Giám đốc Triệu xin dừng bước!” Giọng cô ta trong trẻo vang dội, dường như cô ta đã đưa ra quyết định.
Lương Hạnh nhìn sang, Triệu Mịch Thanh cũng ngừng lại, hờ hững nhìn cô ta, trên môi nở một nụ cười.
Tống Nhiễm chợt mỉm cười.
“Tổng Giám đốc Triệu không hổ là người quản lý Long Đằng. Đã ra tay thì không có việc gì không làm được.”
Triệu Mịch Thanh chớp mắt: “Cô Tống quá khen. Bất cứ ai thành công cũng phải trả giá, tôi cũng không ngoại lệ”.
“Thật sự phải nói một câu là chọn đúng người…”
Triệu Mịch Thanh khẽ đảo mắt, hỏi: “Nếu không có việc gì nữa thì chúng tôi đi ra ngoài trước.”
Lương Hạnh cúi đầu, cô đồng tình với Tống Nhiễm, nhưng cũng không giúp gì được.
“Ngày mai để anh Hoắc đi đến Tống thị ở Kinh Đô làm việc đi.” Tống Nhiễm định thần lại, trên mặt không chút biểu cảm nói với họ.
Triệu Mịch Thanh giật giật khóe miệng, khẽ gật đầu: “Tôi sẽ bảo anh ta đến đúng giờ, bàn bạc cụ thể sẽ nói chi tiết với các người.”
Trong lòng Tống Nhiễm càng thêm chua xót, cô ta vì anh ta mà vứt bỏ rất nhiều thứ, ngay cả không được anh ta thấu hiểu, phải chôn giấu thứ tình cảm hèn mọn này mà hy sinh rất nhiều.
“Bên ngân hàng hy vọng Tổng Giám đốc Triệu sẽ nói được làm được.” Trước khi rời đi, cô ta nói lần nữa.
Triệu Mịch Thanh chỉ gật đầu, sau đó tiễn cô ta rời đi.
Lương Hạnh đi ra ngoài, nhìn thấy Châu La La thì khẽ cau mày, người đàn ông không để cho cô kịp phản ứng, lập tức hỏi: “Làm sao vậy?”
Triệu Mịch Thanh thu hồi ánh mắt, đối mặt với sự kích động của Lương Hạnh
“Anh ta không nói với anh là muốn từ bỏ Châu La La, Châu La La biết cũng sẽ không ngăn cản anh ta. Đây là lựa chọn của bọn họ, chúng ta không có quyền xen vào.” Người đàn ông vô cùng bình tĩnh và lý trí.
Lương Hạnh nhướng mày, vẻ mặt khó chịu: “Châu La La là bạn của em. Đương nhiên em phải nghĩ cho cô ấy. Nếu Cố Thời bị lừa, anh có thờ ơ như vậy không?”
Người đàn ông chớp mắt, vẻ mặt bất định, vẫn nói lời khiến Lương Hạnh không hiểu: “Cậu ta đã gặp rất nhiều phụ nữ, đương nhiên sẽ không sợ bị lừa. Cho dù có xuất hiện một hoặc hai người như vậy, chắc cũng chỉ cười một tiếng cho qua mà thôi. Sao anh lại phải can thiệp vào chuyện riêng tư của cậu ta được?”
Lương Hạnh biết tình cảm của đàn ông bọn họ không giống nhau, nhưng vẫn cảm thấy tức giận, sợ là anh còn không biết được sự khác biệt giữa tình cảm thật lòng và chơi đùa là như thế nào.
“Ừ, nói đúng lắm.” Lương Hạnh cười gằn, ánh mắt trong veo: “Em muốn biết nếu anh là anh Hoắc, anh cũng sẽ chọn giống vậy ư?”
Triệu Mịch Thanh nhíu mày, phản ứng đầu tiên chính là anh không phải là anh Hoắc, nhưng nhìn sắc mặt của Lương Hạnh không được tốt, anh vẫn nên ngoan ngoãn trả lời thì hơn.
“Nếu anh là anh ta, còn em là Châu La La, thì hiện giờ chúng ta nên tổ chức đám cưới, rồi sau đó có thể cùng nhau chuyển đến Kinh Đô.” Nhưng anh hắng giọng, đứng nghiêm lại và nhìn cô: “Nhưng chúng ta không phải là họ… không biết về tình cảm giữa họ hiện giờ là như thế nào. Nếu Châu La La bằng lòng đi theo anh ta, cô ấy có thể hoàn toàn lựa chọn đi đến Kinh Đô. Anh Hoắc cũng sẽ không từ chối.”
“La La còn có công việc ở đây. Làm sao có thể nói đi là đi được, hơn nữa tên họ Hoắc kia cũng sẽ không đối xử tốt với cô ấy như vậy, đáng để cô ấy đi theo sao?”
Người đàn ông bình tĩnh nhìn cô: “Không phải tất cả tình cảm đều có thể bình đẳng. Nếu Châu La La cảm thấy không đáng thì đừng đi. Tốt hơn hết là nên phá bỏ mối quan hệ này. Nếu thật sự yêu một người thì đừng bao giờ suy tính mọi thứ, mà phải nắm chắc anh ta trong tay. ”
Trên mặt Triệu Mịch Thanh không hề nở nụ cười, câu nói cuối cùng vô cùng rõ ràng, vang vọng bên tai Lương Hạnh.
Cô bị hút vào đôi mắt sâu thẳm ấy, còn có một câu hỏi cô muốn hỏi là: Em có phải là người khiến cho anh không quan tâm đến tất cả mà nắm trong tay hay không?
Cuối cùng, cô vẫn không nói ra.
Cô cũng biết ý của anh rồi. Chuyện tình cảm không cần nói lý do, cũng giống như Tống Nhiễm và Thượng Điền, ai sẵn sàng hy sinh nhiều hơn thì cuối cùng sẽ tổn thương nhiều hơn, nhưng cũng có người can tâm tình nguyện làm vậy.
Triệu Mịch Thanh đưa cô đi xung quanh, bữa tiệc kéo dài hai tiếng thì kết thúc, mọi người lần lượt rời đi.
Bữa tiệc kết thúc chưa được bao lâu thì Lương Hạnh được người đàn ông đưa về phòng ngủ.
“Anh đi đến công ty một chuyến, sẽ về trước bữa tối. Em ngủ một giấc đi. Anh sẽ hẹn với bác sĩ, đợi em tỉnh lại rồi đến kiểm tra.”
Người đàn ông hôn nhẹ lên trán cô rồi rời đi.
…
Trước cửa Long Đằng vẫn còn một vài phóng viên, có thể kiên trì cho đến bây giờ có lẽ nhận tiền hối lộ từ người khác, nhất định phải mang một vài tin tức có ích đi mới chịu từ bỏ.
“Tổng Giám đốc Triệu, quan hệ giữa Phó Tuyết Thảo và anh là gì? Mẹ Triệu đã xác nhận cô ấy là con dâu phải không? Lương Hạnh thì sao? Có tin đồn Tề Hàm sẽ trở thành bà Triệu tiếp theo. Những mối quan hệ này có thật hay không?”
“Ngài ra tay với Phó Tuyết Thảo là vì tự vệ hay muốn trút giận, hoặc là ngài có khuynh hướng bạo lực?”
…
Câu hỏi ập đến như một cơn lũ, người quản lý tiền sảnh đã cử người đến để tách họ ra. Triệu Mịch Thanh đứng trong đại sảnh với vẻ mặt khó đoán.
“Tôi sẽ không trả lời những vấn đề cá nhân của mình. Hôm nay tôi xuất hiện chỉ để thông báo Long Đằng đã nhận được sự hợp tác của Phong Thụy. Trong tương lai, đôi bên cùng có lợi, đồng thời tạo ra một thế giới mới ở Nam Thành.”
Nói xong, anh khẽ gật đầu và được hộ tống trở về phòng làm việc.