Triền Miên Sau Ly Hôn

chương 469

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Nước theo góc bàn chảy xuống tí tách nhỏ trên sàn nhà.

Nhìn chằm chằm sự lộn xộn trên bàn, người đàn ông đầy chiếc ghế tựa dưới thân ra trong lúc cuống quít đứng dậy, và người phụ nữ đứng bên cạnh đang không biết làm sao liếc mắt nhìn nhau, sau đó không nhịn cười được, cầm tay cô lên tới kiểm tra: “Có bị bỏng hay không?”

Xác nhận không bị thương, anh mới rời đi lấy cây lau nhà, gò má Lương Hạnh hồng hồng, vùi đầu sát mặt bàn. Lúc này hai mắt vô tình liếc về chiếc ghế tựa mà Triệu Mịch Thanh vừa ngồi xuống, phía sau lưng ghế dựa dựng một túi giấy trong suốt, cô sợ làm ướt nên đưa tay ra lau theo bản năng.

Hai mắt sáng rỡ chớp chớp, cô đang bận rộn làm việc chợt dừng lại.

Lúc Triệu Mịch Thanh lấy cây lau nhà đi tới, Lương Hạnh đã láy tài liệu trong túi giấy ra, ngồi bên cạnh bàn lật ra xem.

Vẻ mặt cô đông cứng, không nhìn ra tâm trạng gì.

“Đây là ý gì?” Qua rất lâu, người phụ nữ giơ tay lên, quơ quơ đồ vật trong tay, ra hiệu với người đàn ông đứng bên cạnh.

Triệu Mịch Thanh sa sầm hai mắt, nghiêm túc hẳn.

Anh vốn cũng không có ý định che giấu, chỉ có điều anh muốn làm xong xuôi kế hoạch lúc đầu rồi mới cho Lương Hạnh một niềm vui bắt ngờ nhưng không ngờ bị một bát canh gà làm hỏng chuyện.

“Chuyện gần đây em gặp trong công ty, anh đều biết rõ. Anh biết em không muốn nhắc đến, là không muốn anh gặp rắc rối. Nhưng anh là chồng của em, lúc đầu là anh khăng khăng muốn thực hiện nhanh chóng việc tái hôn với em, tất cả mọi thứ em đang chịu đựng lúc này là không cần thiết.”

Giọng nói hạ thấp xuống, ánh mắt của Anh run rẫy, vẻ mặt ảm đạm hẳn.

Lương Hạnh nghe được, tâm trạng mấy ngày nay tích tụ ở trong lòng không giải phóng ra được bỗng nhiên có chút không khống chế được, cô gắng gượng ổn định hô háp, đưa tay chỉ vào ghế tựa bên cạnh: “Ngồi đi, chúng ta nói chuyện.”

Sương mù mịt mờ trong mắt bị cô đè ép xuống, gắng gượng nhìn rõ tên người đại diện pháp lý trên văn kiện: Lương Hạnh.

“Cho nên việc gần đây anh vẫn luôn bận rộn chính là vì cái này sao?” Nghe thấy tiếng ghế tựa ma sát với sàn nhà, giọng nói Lương Hạnh chan chát: “Đăng ký một công ty mới?”

“Coi như vây đi.” Triệu Mịch Thanh cười, phòng ăn chưa bật đèn, anh bèn dựa vào ánh đèn của nhà bếp để nhìn về phía người phụ nữ,” Quyết định cuối cùng cần sự đồng ý của em, anh hi vọng em có thể cân nhắc một chút, làm một bà chủ.”

“Ngài Triệu đừng tuỳ tiện mê hoặc lòng người.” Lương Hạnh hết sức tỉnh táo, tự dưng ra dáng một nhà đàm phán trong công việc: “Chỉ có một phần hợp đồng không thể đại diện cho cái gì hết, em hoàn toàn không hiểu trình tự nghiệp vụ và các thông tin khác liên quan đến công ty này, cũng không dám tuỳ tiện nhận lời anh.”

Cô nói xong bỗng nhiên một quằng sáng lóe lên, hai mắt run rấy: “Chẳng lẽ anh muốn bắt đầu sáng tạo thêm một Long Đằng? Nhưng đó chính là tâm huyết của cha anh…”

Triệu Mịch Thanh nghe vậy lắc đầu, sau đó cơ thể nghiêng về phía trước, dồn hết tâm trí giảm giọng nói thấp xuống và nói chậm lại: “Kinh đô, nhà họ Tống.”

“Tống Nhiễm?” Trong đầu Lương Hạnh bỗng nhiên nổi lên cái tên này, vỗ tài liệu lên mặt bàn, hai mắt mở to.

Triệu Mịch Thanh nhíu mày, tỏ ý thừa nhận.

Có một vài hình ảnh vụt qua, Lương Hạnh nhớ tới quãng thời gian trước, Triệu Mịch Thanh từng nói Tống Nhiễm đến Kinh Đô tìm cô bàn chuyện làm ăn.

“Nhưng…” Cô bắt giác do dự: “Dù sao Tống Nhiễm và Thượng Điền là vợ chồng, thế lực nhà họ Tống ở Kinh đô lại lớn như vậy, anh không lo lắng sao?”

“Lo lắng?” Triệu Mịch Thanh véo lông mày: “Trong này có một số chuyện em có thể vẫn chưa hiểu rõ, sau này từ từ em sẽ hiểu.”

Nói xong, anh quay đầu nhìn chằm chằm vào bắt canh gà đang từ từ nguội lạnh trước mặt, trong dạ dày bỗng xuất hiện cảm giác thèm ăn bèn khuấy cái thìa canh đồng thời phân tích không nhẹ không nặng: “Nếu Nhà họ Tống thật sự muốn động đến anh, không cần phải hao phí lớn như vậy. Huống hồ Tống Nhiễm là người làm ăn, từ nhỏ đã tiếp nhận lối buôn bán của Nhà họ Tống, cô ta và Thượng Điền không giống nhau.”

” Không giống nhau chỗ nào?” Lương Hạnh chép miệng một cái, đánh giá trung thực: “Tâm cơ của cô ta không cạn hơn so với Thượng Điền.”

“Nhưng em cho là điều quan trọng nhát trong kinh doanh là gì? Nhà họ Tống có thể đạt được địa vị như bây giờ ở Kinh Đô, không phải chỉ dựa vào một vài thủ đoạn đặc biệt.” Anh vân vê môi, múc một thìa canh gà đưa vào trong miệng: “Lần này, anh tin em.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio