Chương
Người đàn ông kéo cô ra sau lưng, ánh mắt âm lãnh, khẽ nhếch môi nói: “Bà Mạc, bà có biết hành vi hiện tại của bà là trái pháp luật hay không?”
Bà Mạc: Mẹ Triệu là con gái của nhà họ Mạc.
Hai mắt mẹ Triệu trừng lớn, sau khi hết khiếp sợ thì lại khôi phục vẻ mặt kiêu căng: “Làm sao? Con còn muốn báo cảnh sát bắt mẹ phải không?”
Bà ta cho rằng con trai của mình sẽ không làm vậy, tuy nhiên động tác tiếp theo của Triệu Mịch Thanh lại khiến bà ta nghẹn họng nhìn trân trồi.
Chỉ thấy anh thu hồi tầm mắt không nhìn mẹ mình nữa, sau đó nhanh chóng mà kiên định bắm một dãy số.
“Đây là tầng cao nhất trong toà nhà tài chính trên đường Trường Hà, công ty của tôi bị phá huỷ một cách trái phép, mấy người đó còn đang ở nơi này…” Cúp điện thoại, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm mẹ của mình, gằn từng chữ một cách rõ ràng: “Camera giám sát ở chỗ tôi vẫn còn nguyên vẹn, cho dù bây giờ bà có đi thì đến lúc đó cũng phải tiếp nhận điều tra từ phía cảnh sát.”
Sắc mặt mẹ Triệu lập tức đỏ lên.
Bà ta che ngực ho khan mãnh liệt, lồng ngực phập phồng khiến các cơ quan khác trong cơ thể đau đớn.
Cuối cùng bà ta cúi người xuống, một tay chống vào cái bàn ở phía sau, lúc này mới miễn cưỡng đứng vững.
“Triệu, Triệu Mịch Thanh…” Giữa những trận ho khan, một tiếng rống giận bén nhọn của mẹ Triệu truyền ra từ nơi này: “Mẹ là mẹ của con!”
Người đàn ông mặt không đổi sắc, ánh mắt của anh nhìn lướt qua đám đàn ông một vòng, cuối cùng dừng lại trên người mẹ Triệu: “Cảm ơn đã nhắc nhở, nếu không nói, suýt chút nữa tôi đã quên rồi.”
Sau đó, trong đám người lo lắng bát an, người dẫn đầu không chịu nỗi áp lực, ném thứ gì đó trong tay xuống định chạy trốn. Tiếp theo cũng có mấy người tụm năm tụm ba đi theo anh ta ra ngoài. Triệu Mịch Thanh cũng không ngăn cản, chỉ mỉm cười nhìn mẹ của mình.
Không bao lâu sau, một đám người vừa đi ra ngoài lại vòng trở về. Đi cùng là một nhóm cảnh sát, thuần thục chế phục những người chỉ biết phô trương thanh thế, ngay cả mẹ Triệu cũng bị đưa vào trong xe cảnh sát.
Lúc thang máy đi xuống, có người phỉ nhỗ chửi thầm một câu: “Tới nhanh như vậy có lẽ là chờ sẵn ở dưới lầu rồi.”
Cũng có người hối hận: “Biết ngay kiếm tiền không dễ mà…”
Mẹ Triệu chậm rãi phản ứng lại từ cơn kinh hoảng, bà ta lại bị con trai của mình gài bẫy. Hôm qua Đào Mỹ Ân tiết lộ địa chỉ công ty mới cho bà ta chỉ e cũng là ý của nó.
Triệu Mịch Thanh nắm tay Lương Hạnh đi xuống thang máy, đứng ở trên đường nhìn mẹ Triệu bị áp giải lên xe cảnh sát. Đột nhiên hai mắt bà ta đỏ lên, mắt không chế tránh thoát người bên cạnh, hung hăng tát một cái trên mặt anh: “Về sau tao không phải mẹ của mày!”
Trên mặt của Triệu Mịch Thanh lập tức lộ ra năm dấu tay màu đỏ, tuy nhiên biểu tình của anh vẫn không thay đổi, thậm chí khi nghe xong còn có chút thoải mái cong môi: “Tôi vẫn luôn chờ câu này.”
Buổi chiều một ngày mùa đông nào đó, ánh sáng xuyên qua tầng tầng cành cây rơi xuống trên mặt của Triệu Mịch Thanh. Lương Hạnh nhìn thấy dưới đáy mắt anh ẩn chứa tâm tình khiến người ta hoàn toàn nguội lạnh.
Cuối cùng, Triệu Mịch Thanh tỏ tõ thái độ, kiên quyết truy cứu trách nhiệm tương quan, không tiếp nhận hoà giải, khiến cho mẹ Triệu ở sở cảnh sát chịu giày vò gần nửa tháng, tới gần cuối năm mới được thả ra.
Ngày được ra ngoài chỉ có Đào Mỹ Ân và tài xế trong nhà đi đón, từ đầu đến cuối Triệu Mịch Thanh chưa từng lộ diện.
Mẹ Triệu ốm yếu như cành cây khô, bà ta chưa từng chật vật tiều tuy như vậy bao giờ. Đào Mỹ Ân đứng ở nơi đó kinh ngạc há to miệng, một chữ cũng không nói ra được.
Bà ta bước đến phía trước hai bước, kết quả gió lạnh thổi qua khiến bà ta lung lay loạng choạng, toàn bộ cơ thể đều ngã xuống. Giữa tràng âm thanh hoảng hốt, bà ta chậm rãi nhắm mắt lại. Trong lòng chợt loé lên một ý niệm, đó chính là bà ta không thể chết như vậy.
Lúc này ở phía đối diện trên con đường cái tiêu điều có một chiếc xe màu đen đang dừng lại. Người đàn ông ngồi trên ghế tài xế có đôi mắt thâm thuý, thu hết những hình ảnh vừa rồi vào trong mắt. Sau đó ngón tay đang cầm vô lăng chậm rãi buông lỏng, đáy mắt lộ ra ánh sáng lạnh lẽo như băng.
Anh khởi động xe, chiếc xe gào thét mà đi, lá rụng ở bên cạnh bị cuốn lên.