Chương
Sau đó Cố Thời nhốt mèo vào lồng tre, trên người Cung Kì bọc một tắm chăn mỏng, cô ngồi trên sàn nhà trong phòng khách không ngừng hắt xì, mặt đất bên chân rơi đầy khăn giấy bỏ đi.
Cố Thời đứng ở nhà bếp uống nước, thấy thế thì cười đến mức gập cả người: “Em dị ứng với mèo mà lại đặt tên cho con gái là Bé Mèo sao?”
Bỗng nhiên anh nhớ tới ngày hôm đó, lần đầu tiên gặp nhau ở ngõ nhỏ, anh nhìn thấy một cặp mẹ con hoá trang thành dáng vẻ mèo yêu.
Cung Kì nghe vậy không nhịn được liếc mắt nhìn về phía nhà bếp một cái, mở miệng nói với giọng nồng nặc giọng mũi giống như bị cảm mạo.
“Tôi không phủ nhận rằng chúng rất đáng yêu, chẳng qua là trời sinh xung khắc với tôi quá mà thôi.” Cô suy nghĩ một chút rồi lại bổ sung: “Cũng bởi vì sợ cho nên mới phải đối mặt không phải sao?”
Nói xong cô lại ngửa đầu nhảy mũi thêm mấy cái.
Cuối cùng cô cũng không chịu nổi, ném chăn trên người ra đứng dậy định đi đến phòng mà Bé Mèo đang ngủ: “Tôi đi trước, ở chỗ anh thêm một giây tôi cũng không chịu nổi.”
Nói xong cô mở cửa phòng, đánh thức Bé Mèo nhưng cô nhóc lại quạu quọ ầm ï, trong phút chóc khóc nháo không chịu đứng lên. Cố Thời bước tới cạnh cửa, nhìn bóng lưng người phụ nữ, giọng nói dịu dàng: “Nếu không hay là để con bé ngủ ở đây đi, ngày mai tôi đưa con bé trở về.”
“Anh sao?” Cung Kì quay đầu lại, mặt lộ vẻ nghỉ ngờ.
Người đàn ông chọt bật cười, anh bước tới gần, tư thái như có vẻ không đứng đắn: “Nếu như em lo lắng thì ở lại cũng được…”
Không tới hai ngày, Nam thành nghênh đón trận tuyết đầu của năm ngoái.
Buối tối trước khi đi ngủ, cách lớp thủy tỉnh có thể nhìn thấy những bông tuyết lẻ loi tuôn rơi giống những sợi lông vũ nổi bật dưới đèn đường tiểu khu, bay lượn vô cùng bừa bãi.
Lương Hạnh nhìn máy lá thư, đang tựa ở đầu giường nghỉ ngơi, đột nhiên nhìn tới bức tranh này liền không nhịn được mà kinh hô một tiếng, sau đó xốc chăn xuống giường.
Mở cánh cửa ban công bằng thủy tinh ra, một luồng khí lạnh chọt lùa vào, cô ngửa đầu thở ra một hơi ấm.
Đột nhiên bả vai cảm giác nằng nặng, quay đầu liền thấy áo khoác đã khoác lên bên ngoài lớp áo ngủ trên người, Lương Hạnh hơi đối diện với người đàn ông phía sau, vùi đầu vào trong ngực anh, thanh âm nhỏ nhẹ như tiếng ong vo ve: “Tuyết ở Nam thành năm nay đến thật sớm nhỉ?”
Bắt tri bất giác, thời gian gần đây trôi thật nhanh?
Người đàn ông nắm lấy bả vai cô, hôn thật sâu lên đỉnh đầu cô rồi trả lời: “Không tính là sớm, chỉ còn một tuần nữa là tới lễ mừng năm mới.”
“Còn có một tuần.” Cô khẽ hoảng hốt, nắm chặt quần áo trên người, đột nhiên trong lòng lại nhớ tới ba: “Ngày mai em muốn đi một nơi.”
Sáng sớm hôm sau, Lương Hạnh ngồi ô tô đi tới Lâm thành trước.
Những lời dặn dò trước khi ba cô lâm chung vẫn khắc sâu trong đầu cô nhưng một mặt thì cô vẫn quan tâm, mặt khác lại giống như đang trốn tránh gì đó nên vẫn chịu đựng không đi tới khu nghĩa trang trong một tháng qua.
Trải qua một đêm lắng đọng, nhiều nơi trong Nam thành bị lớp tuyết nặng trịch bao phủ lấy, ngoại trừ đường cái được dọn dẹp thì bốn phía tắm mắt đều trắng xóa.
Tình trạng này kéo dài tới Lâm thành, tuyết đọng ven đường càng ngày càng dày, gió Bắc thổi một cái thì tuyết đọng trên cao sẽ rơi lả tả xuống như đang rơi một trận tuyết mới.
Lần trước tới nơi này đã hơn một năm, Lương Hạnh dựa vào trí nhớ rồi lại hỏi vài vị tài xế bản địa mới tìm được ví trí chính xác của khu nghĩa trang.
Cô đỗ xe ở bên ngoài khu nghĩa trang, xuống xe lấy một bó hoa từ cốp xe ra.
Lúc men theo con đường nhỏ tới bia mộ của Mộc San thì gió không ngừng thổi, cả người cô quần khăn quàng cổ với đeo khẩu trang kín mít nhưng vẫn lạnh tới run người.