Chương
Không bất ngờ thấy Lương Hạnh xoay đầu lại, mặt đầy tò mò nhìn anh: “Anh biết?”
“Ừ.” Anh đáp lời, lại tỉnh bơ đi tới cạnh bộ quần áo kia, chọn một chiếc kích thước lớn hơn cầm ở trong tay quan sát một cái.
Lương Hạnh nhìn thấu, lắc đầu cười: “Anh thích thì mua đi, coi như là đặc biệt mặc cho người ba anh nhìn.”
Sau đó nghiêng đầu nhìn anh: “Bây giờ có thể nói rồi chứ?”
Triệu Mịch Thanh thanh giọng một cái, vừa muốn nói, thì nghe thấy điện thoại Lương Hạnh reo. Cô cúi đầu lấy từ trong túi ra, sau khi mở màn hình, thấy rõ người gửi tin nhắn là Cung Kì, thuận tay mở ra. Sau khi chần chừ ngắn ngủi bỗng nhiên ngẩng đầu một cái: “Tề Uyên và Thượng Điền…”
Lời tới đây, cô đột nhiên tắt tiếng, ý cũng đã rất rõ ràng.
Trong nháy mắt bật thốt lên cảm thấy có một lớp mồ hôi lạnh từ sau lưng toát ra, trong đầu lập tức hiện ra khuôn mặt dịu dàng của Tống Nhiễm.
Triệu Mịch Thanh không nói, nhưng gián tiếp bày tỏ ngầm thừa nhận.
Khi từ trung tâm mua sắm đi ra, mới phát giác bên ngoài tuyết nổi lên bay lả tả, đã nhanh chóng phủ một lớp tuyết trắng mỏng xung quanh.
Bọn họ mua rất nhiều đồ, ngoại trừ một ít đồ vụn vặt, toàn bộ những cái khác giao cho chủ cửa hàng vận chuyển, vì vậy khi ra khỏi cửa chỉ có trong tay Triệu Mịch Thanh mang theo hai cái túi to.
Áo bông nhỏ màu đỏ mà anh luôn nghĩ tới cũng bị mang theo ra ngoài, lúc này một lòng muốn trở về mặc vào cho An Khê để chứng minh ánh mắt của anh đã làm ba không giả.
Khi lên xe ngồi ở ghế phụ thắt dây an toàn, nghe thấy lời này rõ ràng khinh thường, Lương Hạnh từ trong mũi hừ lạnh một tiếng: “Không có khả năng đẹp, tuyệt đối không có khả năng.”
Cô có tự tin làm mẹ.
“Vậy chụp cho mẹ xem đi, để bà ấy làm trọng tài.” Triệu Mịch Thanh vừa khởi động động cơ, vừa thờ ơ mà nói, có vẻ vô cùng tự tin, còn khoe khoan nói khoác: “Nếu mẹ cảm thấy không đẹp, sau này tả nước tiểu của con trai đều để anh đến đổi.”
Làm ba một lòng muốn đem con gái trang điểm thành công chúa nhỏ, mà con trai chỉ có thể là công cụ để đánh cuộc.
Lương Hạnh đột nhiên cười rộ lên, vừa cười vừa lắc đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Được.”
Cô vươn tay ra, lau đi sương mù trên cửa sổ kính, lúc này mới thấy rõ cảnh đêm dưới ánh đèn neon ngoài cửa sổ: “Nếu như mẹ nói đẹp, sau này quần áo của con gái đều cho anh mua.”
Lời này vừa nói ra, khóe miệng người đàn ông nhếch lên độ cung bắt đầu có chút không thể kiềm chế: “Em cũng đừng hối hận nha.”
Anh một lời em một tiếng, thân xe hướng về phía đường cũ trở về, khi còn một cái ngã tư nữa là đến cửa khu chung cư, điện thoại di động trong túi Lương Hạnh lại vang lên.
Lấy ra xem thì có chút nghi ngờ, theo lý thuyết, bây giờ Tống Nhiễm đã phải lên máy bay rồi mới đúng, làm sao còn có thể gọi điện cho cô.
Thấy Lương Hạnh chậm chạp không nhận, Triệu Mịch Thanh không nhịn được dời tầm mắt nhìn thoáng qua, giống như linh cảm tới cái gì.
—— Cửa bệnh viện nhân dân số một Nam Thành.
Xe Triệu Mịch Thanh vừa mới đến, Lương Hạnh liền vội vàng đẩy cửa đi xuống, hai tay vòng quanh trước người, co rúm cổ một đường chạy đến dưới mái hiên cửa lớn.
Đứng ổn rồi mới nhìn rõ, lúc này người phụ nữ dựa vào cửa vừa mới dập tắt tàn thuốc lá trong tay, chính là Tống Nhiễm.
Lúc này gió tuyết đã lớn tới mức không thể tưởng tượng nổi, bên tai đều là tiếng gió vù vù, Lương Hạnh một đường đi tới, tuy rằng không quá xa nhưng đỉnh đầu cũng bị phủ lên một tầng tuyết.
Đứng ở dưới mái hiên một lát, tuyết đã tan chảy, nước tuyết từ trên trán của cô chảy xuống, ướt sũng một mảnh.
Sắc mặt Tống Nhiễm trắng bệch, đôi mắt hẹp dài liếc mắt đánh giá người phụ nữ trước mặt một cái: “Cô cũng không mang theo ô, chạy ra làm cái gì?”
Cô ta vừa nói, vừa khép lại áo khoác trên người của mình, ra vẻ phải đi ra ngoài mái hiên.
Giày cao gót gõ hai tiếng “lộc cộc” trên mặt đất, Lương Hạnh đột nhiên đưa tay ngăn cản, từ trong áo lông dày rộng lấy ra một chiếc áo vest, hai tay chống lên đỉnh đầu, lại đem người phụ nữ bên cạnh kéo vào: “Tôi có pháp bảo.”
Nói xong, cô rụt cổ lại, cuốn theo bước chân của Tống Nhiễm, hai người song song chạy về phía chiếc xe.
Trong sinh mệnh của Tống Nhiễm, chuyện như vậy quá khó xảy ra. Cô đường đường là cô chủ lớn nhà họ Tống, từ trước đến giờ đều gọn gàng sáng sủa, không nghĩ tới có một ngày sẽ cùng một người phụ nữ cùng nhau đội một cái vest chạy như bay trong tuyết lớn.
Đây quá không phải là Tống Nhiễm.
Nhưng mà chuyện này đã chân thực xảy ra khi cô ta sắp bước qua tuổi ba mươi, hơn nữa sau này mỗi khi nhớ tới chuyện này, khóe miệng của cô ta luôn mang theo nụ cười.