Chương
Lúc đang nói chuyện, cô lại nhớ đến bộ dạng ông nói gà bà nói vịt của Triệu Mịch Thanh trưởng thành với lại An Ngôn, nụ cười rõ ràng hơn một chút rồi lại tiếp tục an ủi: “Nếu như thấy bất an, không bằng cho phép tôi lấy một thứ gì đó từ chỗ của cô nha?”
“Cái gì?” Đào Mỹ Ân nghe vậy, đôi mắt chớp chớp giống như là có mấy phần chờ mong.
Lương Hạnh thì lại không để ý lắm, mí mắt rũ xuống nhẹ nhàng chạm vào cổ tay của cô ta.
Nghe vậy, cô ta cúi đầu xuống nhìn vòng hoa hồng trên cổ tay của mình, dường như là Đào Mỹ Ân không thể tin được, đôi mắt mở to quay người lại kéo ngăn kéo của cái bàn trang điểm ở bên cạnh, lộ ra một vòng hoa được tết lại rồi hỏi cô: “Chị nói cái này hả?”
Lương Hạnh cất bước đi qua, chọn một cái rồi lại đưa lên với Đào Mỹ Ân: “Con trai của tôi muốn, tôi cảm ơn cô thay nó nha.”
Chờ đến lúc đi ra khỏi chỗ của Đào Mỹ Ân, đi hướng theo con đường cũ trở về chỗ ngồi, đứng ở phía xa xa đã nhìn thấy người đàn ông đang ôm con nhìn trái nhìn phải.
Sau khi ánh mắt không ổn định đối diện với tầm mắt của cô, nó chợt phát sáng lên mấy phần, nhưng mà lại nhanh chóng trầm lặng lại im lặng nhìn chăm chú chờ đợi cô đi đến.
Phải đi tới gần một chút, An Ngôn cảm thấy bất an cũng đã nhìn thấy cô, cậu nhóc giơ hai cánh tay ra gọi Lương Hạnh: “Mẹ mẹ…”
Nghe tiếng gọi to của con trai, Lương Hạnh không tự chủ liền bước nhanh hơn, đồng thời còn đưa cái vòng hoa ở trong tay lên, vẻ mặt tràn đầy ý cười dịu dàng.
Lúc này đã có mấy người khách xa lạ ngồi vào ghế, trong đó có một cô gái cứ luôn trêu chọc An Ngôn cũng nhìn theo ánh mắt của cậu nhóc, cô ta cũng đã nhìn thấy Lương Hạnh.
Nụ cười trên mặt cứng lại, dường như là đang nói thầm với Triệu Mịch Thanh hai câu gì đó, Lương Hạnh tối mắt nhìn bọn họ, bất động thanh sắc đi đến gần ngồi xuống bên cạnh Triệu Mịch Thanh.
“Chị là mẹ của bé cưng hả, bé cưng thật là đáng yêu…” Cô gái nhỏ ngồi ở một bên khác của Triệu Mịch Thanh, đưa tay nhéo gương mặt nhỏ nhắn đầy thịt của An Ngôn, trong nháy mắt lại bóp gương mặt của cậu nhóc hiện rõ dấu: “Nhưng mà hình như ba trông con rất vất vả, thằng nhóc cứ không ngoan.”
Lương Hạnh khẽ liếc nhìn cô ta một cái, nhìn thấy trên gương mặt của cô gái trang điểm thành thục lộ ra khí tức non nớt, nụ cười tràn trề sức sống như nhựa cây rất rõ ràng.
Cô bất động thanh sắc nặn ra một nụ cười, vừa mới nói chuyện liền nhìn thấy Triệu Mịch Thanh quay đầu lại dùng ánh mắt âm trầm nhìn sang, sau đó lại dùng một giọng điệu đầy ý chất vấn mà hỏi: “Ý của cô là tôi không biết chăm sóc cho trẻ con hả?”
Một khí chất bá đạo lạnh lẽo, hiển nhiên là lấy tư thế bình thường ở công ty ra mà nói chuyện, làm cho cô gái kia co rúm lại rồi sau đó im lặng há to miệng cả nửa ngày rồi mới có thể lên tiếng: “Không phải đâu, ý của tôi là…”
Cô ta vừa mới nói xong thì liền đưa tay chỉ vào Lương Hạnh ở bên cạnh, mặt vẫn nhìn Triệu Mịch Thanh, lộ ra biểu cảm ấm ức.
“Ý của cô là vợ của tôi biết chăm sóc cho con hơn tôi?” Dừng lại một chút, anh lại tiếp tục chèn ép: “Hay là muốn nói con trai của tôi không ngoan, không đáng yêu?”
Nói hai ba câu, cô gái này vô thức đẩy đẩy ghế ra phía sau, nhìn người đàn ông mặc dù có tướng mạo đẹp trai lại ôm theo đứa con trông có vẻ quyến rũ hơn người, nhưng mà thật sự lại là một thẳng nam sắt thép, không thể trêu chọc vẫn là không thể trêu chọc.
Thế là lại nở một nụ cười đẩy cái ghế ra rồi đứng dậy: “Xin lỗi, tôi muốn vào nhà vệ sinh một chút.”
Nhìn thấy người kia vội vàng chạy đi, Lương Hạnh mới không nhìn Triệu Mịch Thanh cái nào, giống như là đang trêu chọc: “Anh Triệu, từ lúc nào mà anh hiểu tình người như thế?”
Làm sao mà Triệu Mịch Thanh không nhìn ra ý tứ của đối phương, chỉ là không muốn cải nhau mà thôi.
Anh cũng không trả lời, chỉ là nặng nhìn Lương Hạnh, giọng nói bất giác lại có vẻ oan ức: “Sao bây giờ em mới đến?”
Lương Hạnh rũ mắt xuống nhìn anh, trên đùi của người đàn ông bị đứa nhỏ dẫm đạp tạo ra mấy dấu chân cùng với vết nhăn, cô mỉm cười bỏ qua, giơ giơ cái vòng hoa tay với cậu nhóc: “Bé Ngôn, mẹ tìm hoa cho con đây này…”
Có cái vòng hoa trên tay của cậu nhóc, cánh tay nhỏ mập mập bắt đầu vui vẻ giơ lên giơ xuống, hai chân phối hợp theo tiết tấu mà vùng vẫy, bản thân vui không chịu được.
Người đàn ông vẫn còn lạnh mặt cam chịu, nhưng mà trong nháy mắt biểu cảm lại đột nhiên cứng nhắc, tiếp theo đó gân xanh ở trên trán cũng xuất hiện, hai tay giơ lên nhấc đứa nhỏ khỏi người mình, trong đôi mắt cất giấu lửa giận.
“Sao vậy?” Lương Hạnh thuận theo ánh mắt của Triệu Mịch Thanh mà liếc xuống dưới bàn một cái, nhìn thấy giữa hai đùi của người đàn ông có dấu chân nho nhỏ, trong nháy mắt liền hiểu ngay, nhịn không được mà cong mắt mỉm cười: “An Ngôn không giống như bé Khê đâu, biết nuôi con trai thì chịu khổ đi.”