Triền Miên Sau Ly Hôn

chương 551

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Bé Mèo đứng bên cạnh bệ cửa sổ, trong tay ôm một xấp giấy thủ công rất dày, nghe vậy thì đôi mắt vui vẻ cong lên thành hình bán nguyệt, lộ ra một biểu cảm khâm phục với Cung Kì trên giường bệnh.

“Nhưng mà trước tiên tôi cần phải đi ra ngoài một chuyến, sẽ trở về trong vòng nửa tiếng đồng hồ.” Dừng lại ở một khoảng cách, Cố Thời sờ sờ mũi một cái, bước chân lùi về phía sau.

“Không được.” Lúc này, Cung Kì đang nhìn vào điện thoại, gõ gõ cái gì đó, nghe thấy âm thanh lạnh lẽo, cô ta lại đưa điện thoại di động lên trên cao: “Tôi vừa mới thông báo cho cô Bao giúp anh rồi, cô ta sẽ tự mình chạy xe điện trở về.”

Thỉnh thoảng lại nhìn sang Bé Mèo đã lấy dụng cụ từ trong cái cặp đặt ở bên cạnh, giống như là an ủi: “Không cần phải khẩn trương như vậy đâu, Bé Mèo đã gấp mấy ngày rồi, anh chỉ cần giúp đỡ khâu kết thúc là được.”

Sau đó, lại quay đầu hỏi cô bé: “Con đã gắp được bao nhiêu con rồi?”

Bé Mèo cười hì hì, lộ ra cái răng cửa, xoay người lại lấy một cái bình thủy tinh to lớn từ trong cặp, trong bình có mấy con hạc giấy đầy màu sắc bay tán loạn.

Cô bé cúi đầu xuống vội vàng đếm, cả nửa ngày sau, nụ cười lại càng sáng hơn, nâng cái bình thủy tinh cao hơn một chút: “Chú Cố Thời, cháu đã gấp được hai mươi con rồi ạ.”

Người đàn ông tối mặt xuống, nắm đấm siết chặt, nhưng mà không thể trút giận.

Mà Cung Kì lại nở một nụ cười thắng lợi, để điện thoại di động qua một bên, lại đưa tay ra hiệu xin mời về phía cái bàn ở bên cạnh: “Còn có vấn đề gì khác không anh Cố?”

Đợi đến lúc Cố Thời và Bé Mèo cùng nhau ngồi xuống bàn, Cung Kì cũng mở máy vi tính ra chuẩn bị xử lý công việc còn sót lại vào ngày hôm nay, trong phòng bệnh to như thế hiếm khi yên tĩnh được mấy phút.

Nhưng mà cũng chỉ có mấy phút mà thôi, sau đó Cung Kì cau mày lại, không ngừng nghe thấy Bé Mèo nhỏ giọng thì thầm ở bên cạnh: “Chú Cố Thời, chú lại gấp sai rồi, chú Cố Thời ơi, chú cảm thấy nó có giống con hạc không ạ?”

Còn Cố Thời thì…

Cung Kì không cần ngẩng đầu lên thì cũng có thể nghe thấy được tiếng xuỵt nhỏ của anh ta, không bao lâu sau, giọng điệu của Bé Mèo lại càng trở nên ồm hơn nữa, giống như là bị người ta che miệng lại.

Ánh mắt của cô nghiêm túc trả lời email, nhưng mà vẫn vểnh lỗ tay lên, khóe miệng bất tri bất giác xuất hiện một độ cong.

Trôi qua khoảng hai tiếng đồng hồ, rốt cuộc Cố Thời cũng đã có thể gấp được một con vật miễn cưỡng cho nó là con hạc dưới sự chỉ dạy của cô giáo Bé Mèo.

Nhận được sự tán thành của cô giáo Bé Mèo, người đàn ông đổ mồ hôi đầy trán thở dài một hơi nhẹ nhõm, lập tức nhìn chằm chằm vào đồ chơi nhỏ ở trong lòng bàn tay, sau đó lại vui cười hớn hở.

“Cũng không phải là rất khó có phải không?” Anh ta đưa một cái tay khác sờ lên đầu của Bé Mèo, dường như đã quên mất mấy chục con hạc giấy “tàn phế” bị ném vào trong thùng rác.

Lúc này, Cung Kì đã xử lý xong chuyện của mình, một tay đang lướt xem trang web trong điện thoại, có vẻ như là cô bị nội dung gì đó hấp dẫn, từ đầu đến cuối khóe miệng đều có một độ cong nhẹ nhàng, thật ra thì nụ cười của cô đều đến từ nụ cười ngây thơ vui vẻ của người đàn ông hồi lúc nãy.

Qua nhiều năm như thế, Cố Thời vẫn là người có tính tình phóng túng đã quen, gần như là không kiên trì làm một chuyện gì có ý nghĩa, cho nên lúc này có thể học được kỹ năng mới trong vòng hai tiếng đồng hồ, trong lòng của người đàn ông lại tràn ngập sự thỏa mãn bất ngờ.

Mà ý của Cung Kì là ngoại trừ muốn dạy dỗ cô Bao không biết tốt xấu, phần lớn dụng ý cũng là đặt ở chỗ này.

Cô ta muốn tôi luyện tính nhẫn nại của người đàn ông này, muốn sờ thử nhuệ khí không biết đến từ đâu của người đàn ông này.

Thời gian sau đó liền bất tri bất giác trôi qua rất nhanh, chờ đến lúc Cung Kì lướt web mệt mỏi rồi thoải mái ngủ một giấc tỉnh lại, lúc mở mắt ra thì nhìn thấy hai người ở cái bàn bên cạnh cũng đã ngủ thiếp đi.

Cảnh tượng trước mắt có chút buồn cười.

Bé Mèo ngửa đầu dựa ở trên người của Cố Thời, đang chảy nước bọt, mà người đàn ông lại nghiêng người dựa vào ghế, thân thể lắc lư giống như là có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Cô ta yên lặng nhìn một hồi, lúc muốn vén cái chăn lên, động tác trên tay lại bị tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên trong ngực của Cố Thời đánh gãy.

Âm thanh lặp đi lặp lại làm khuấy động không gian to như thế, làm cho một lớn một nhỏ đó nhanh chóng thức dậy. Bé Mèo xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nửa tỉnh nửa mê nhìn Cố Thời, sau đó đứng dậy bò lên trên giường của Cung Kì tiếp tục nằm ngáy o o.

Không có bất ngờ gì, cuộc gọi này là của cô Bao gọi tới.

Sau khi Cố Thời nhận điện thoại, sắc mặt liền không đúng, lập tức không chào hỏi với Cung Kì mà trực tiếp cất bước đi ra khỏi phòng bệnh. Cung Kì nhìn thấy chìa khóa xe của anh ta vẫn còn đang để ở trên bàn, lại nhìn Bé Mèo đang ngủ say ở cuối giường, biết chắc chắn là anh ta sẽ trở lại, thế là cũng không ngăn cản.

Chỉ đắp chăn cho Bé Mèo xong rồi lại nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio