Triền Miên Tình Kiếp

chương 45

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giá trị Cố Hân Mộng tuy rằng tăng, tuy rằng biệt thự lúc trước bây giờ cũng sang tên cho Cố Hân Mộng, nhưng là Cố Hân Mộng vẫn cố chấp tiếp tục ở lại căn nhà nhỏ mà mình thuê, người khác hỏi nàng lí do, nàng chỉ cười cười không đáp, bởi vì nàng không muốn nói cho người khác biết, nàng kiên trì ở lại đây là đang đợi Ngũ Sướng Nhiễm, nàng sợ có một ngày nếu Ngũ Sướng Nhiễm muốn tìm nàng, lại tìm không thấy. Tuy rằng số điện thoại của nàng không đổi nhưng nàng lại lo lắng lỡ như Ngũ Sướng Nhiễm không nhớ được số di động của mình thì sao? Dù sao di động của Ngũ Sướng Nhiễm cũng bỏ lại ở nhà nàng.

Đã gần nửa năm rồi, trong khoảng thời gian này tuy Cố Hân Mộng muốn mượn sự bận rộn để quên Ngũ Sướng Nhiễm, nàng cảm thấy thời gian sẽ xóa mờ đi cảm giác về Ngũ Sướng Nhiễm trong lòng mình, nhưng thì ra là nàng sai lầm rồi, nàng không nghĩ tới ảnh hưởng mà Ngũ Sướng Nhiễm gây ra cho nàng lại to lớn đến thế, nàng không thể quên được, không thể quên được những lúc đùa giỡn cùng cô ấy, không thể quên được lúc cô ấy giận dỗi, không thể quên được sự dịu dàng của cô ấy, không thể quên được cô ấy vì mình bất chấp tất cả, không thể quên được giọt nước mắt của cô ấy, không thể quên được... Nàng cái gì cũng không thể quên được, chủ yếu là nàng không thể quên được người tên Ngũ Sướng Nhiễm này.

Nàng nhớ Ngũ Sướng Nhiễm, nghĩ về Ngũ Sướng Nhiễm, trái tim hướng về Ngũ Sướng Nhiễm, đồng thời cũng oán hận Ngũ Sướng Nhiệm, oán cô ấy sao có thể nhẫn tâm như thế? Thật sự biến mất khỏi cuộc sống của nàng, làm cho nàng rốt cuộc cũng không tìm thấy cô ấy. Nhưng có oán thì có ích lợi gì chứ? Người cũng đã biến mất rồi.

Vào làng giải trí mấy năm, mục đích ban đầu là muốn cho người anh lớn lúc nhỏ là Trần Thiên Vũ nhận ra nàng, lấy lại kí ức và tình cảm lúc nhỏ. Ngày này, nàng rốt cuộc cũng đợi được, đêm nay, Trần Thiên Vũ hẹn nàng ăn tối, chỉ có hai người. Nàng không biết Trần Thiên Vũ tại sao bỗng nhiên mời, có lẽ vì công việc? Nhưng là, nếu là công việc, vì sao không ở công ty nói rõ ràng? Cố Hân Mộng không rõ. Cho dù không rõ nguyên nhân, Cố Hân Mộng vẫn ăn diện tỉ mỉ, nàng không ngừng nhắc nhở, mi tiến vào làng giải trí chính vì ngày hôm nay, cho nên mi nên vui vẻ mới đúng. Nhưng là, những lời này tuy rằng không ngừng nhắc đi nhắc lại trong lòng, Cố Hân Mộng giống như không vui nổi, càng không có hứng khởi.

Buổi tối sáu giờ hơn, Cố Hân Mộng ra cửa, tự mình lái xe đến một nhà hàng xa hoa, vào bên trong , nhìn thấy Trần Thiên Vũ đã đến. Cố Hân Mộng đi lại, "Trần tổng."

Trần Thiên Vũ ngẩng đầu, lộ ra nụ cười tươi rói, "Cố tiểu thư, chào cô, mời ngồi." Trần Thiên Vũ đứng lên, lịch sự ý bảo Cố Hân Mộng ngồi trước. Cố Hân Mộng mỉm cười gật đầu, không khách sáo ngồi ở đối diện.

Trần Thiên Vũ vẫy tay gọi người bồi bàn đứng cách đó không xa, ý bảo hắn lại đây, hai người dùng cơm, Trần Thiên Vũ mở miệng bắt chuyện trước, " Lần này mạo muội mời Cố tiểu thư cùng ăn tối, Cố tiểu thư có phải nghĩ rằng tôi quá đường đột?"

"Sao có thể." Cố Hân Mộng khách sáo trả lời, trên thực tế, thật sự cảm thấy bất ngờ, nhưng mà đây không phải điều mà mình luôn chờ mong hy vọng sao?

"Thật ra, tôi muốn hỏi là, cô cũng biết chúng ta rất lâu trước kia đã quen biết nhau?" Trần Thiên Vũ qua Ngũ Sướng Nhiễm biết được Cố Hân Mộng là em gái nhỏ mà hắn quen biết ở cô nhi viện, cho nên nhờ sự thúc giục của Ngũ Sướng Nhiễm mới có buổi ăn tối đêm nay.

Những lời này thật sự làm cho Cố Hân Mộng thật kinh ngạc, chẳng lẽ anh ấy đã biết? Anh ấy sao lại biết được? Cố Hân Mộng biết Trần Thiên Vũ nhất định là gần đây mới biết, bằng không nàng ở công ty lâu như vậy, Trần Thiên Vũ cũng chưa từng hẹn nàng gặp mặt.

"Tôi mấy ngày trước mới biết được, thì ra em chính là em gái Tiểu Thần, em còn nhớ tôi không? Nhưng mà lúc đó em còn nhỏ như vậy, không nhớ rõ cũng là bình thường." Trần Thiên Vũ mỉm cười nhìn Cố Hân Mộng, hắn thật không ngờ cô gái xinh đẹp cao nhã trước mắt lại là cô nhóc thích đi theo mình trước đây, lúc trước nàng rất thích khóc, luôn bị mấy tên con trai lớn hơn bắt nạt là lại đi tìm mình, hơn nữa luôn lấy ống tay áo của mình lao nước mắt nước mũi làm cho tay áo bị bẩn hết... Nhìn cô gái đang ngồi trước mặt mình bây giờ, Trần Thiên Vũ thật sự cảm thán, quả nhiên con gái trưởng thành thay đổi lớn, nhưng mà giống như lúc trước nàng lớn cũng thật đáng yêu.

"Em vẫn nhớ, anh là anh Thiên Vũ." Cố Hân Mộng trên mặt không có nhiều biểu tình, chỉ lẳng lặng nhìn Trần Thiên Vũ, sau hỏi tiếp, "Sao anh biết được?" Đây mới là điều nàng quan tâm.

Trần Thiên Vũ cười cười, "Em gái của tôi nói." Trần Thiên Vũ cảm thấy Cố Hân Mộng chắc là không biết Ngũ Sướng Nhiễm, cho nên cũng không nói tên cô, hắn cảm thấy không cần thiết.

"Em gái của anh?" Cố Hân Mộng thấy lạ, "Em gái anh sao lại biết?" Chuyện này Cố Hân Mộng chỉ nói qua với Ngũ Sướng Nhiễm, trong lòng còn hoài nghi có phải là Ngũ Sướng Nhiễm nói với anh ta không, nhưng nghe Trần Thiên Vũ nói vậy, Cố Hân Mộng cảm thấy không có khả năng. Bởi vì em gái của Trần Thiên Vũ hẳn là cũng họ Trần? Hơn nữa, dựa vào thân phận của Trần Thiên Vũ bây giờ, Ngũ Sướng Nhiễm sao lại là em gái anh ta? Cố Hân Mộng tự cười nhạo mình, cảm thấy mình điên rồi, chuyện gì cũng nghĩ đến Ngũ Sướng Nhiễm, giống như bất kì chuyện gì trên đời cũng đều có liên quan đến cô ấy. Từ lúc Ngũ Sướng Nhiễm bỏ đi, Cố Hân Mộng thấy việc gì cũng có thể vô thức mà liên tưởng đến Ngũ Sướng Nhiễm, cả người trở nên thật mẫn cảm, nàng cảm thấy mình có chút vấn đề tâm lý. Vì điều này mà làm nàng nhất thời quên mất, Trần Thiên Vũ từ nhỏ ở cô nhi viện, hắn không có em gái ruột, em gái của hắn cũng không nhất thiết họ Trần.

Nghĩ đến Ngũ Sướng Nhiễm, trong lòng Cố Hân Mộng lại buồn bã, cả người không có nửa điểm tinh thần, nàng cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, nàng sẽ điên mất, bị hình ảnh của Ngũ Sướng Nhiễm trong lòng tra tấn đến điên. Giờ phút này, nàng cũng không muốn truy hỏi rốt cuộc vì sao Trần Thiên Vũ biết được, tóm lại là người kia sẽ không phải là Ngũ Sướng Nhiễm.

"Tôi đi rồi, em có tốt không? Những người đó có còn bắt nạt em không?" Trần Thiên Vũ hỏi chuyện xưa.

"Anh đi không lâu, ba mẹ ruột của em cũng tìm đến." Cố Hân Mộng nhìn Trần Thiên Vũ, Trần Thiên Vũ hiện tại thay đổi rất tốt, có khí chất tuấn tú, rất ôn nhã cũng rất phong độ, người con trai như thế, sẽ có nhiều cô gái mê mệt phải không? Nhưng là Cố Hân Mộng nhìn một chàng trai mê người như thế lòng của nàng lại yên tĩnh như nước hồ. Lúc này, nàng thật sự hiểu được, trong lòng nàng đã không hề có chàng trai trước mặt này nữa, lòng của nàng hoàn toàn hướng về người nhẫn tâm tổn thương nàng, tàn nhẫn bỏ nàng mà đi. Giờ khắc này, nàng trông chờ lâu như vậy, vì giờ khắc này nàng từng liều lĩnh xông vào làng giải trí, mặc kệ nhiều đau khổ nhiều mỏi mệt, nhiều ủy khuất, chỉ cần nghĩ đến thời khắc này, nàng toàn bộ nhịn nhục, cắn chặt răng chống đỡ. Nhưng giờ phút này đến, trong lòng nàng không có hưng phấn, không có cảm giác vui sướng vì cố gắng không uổng phí, lòng của nàng, giờ phút này lại nhớ đến Ngũ Sướng Nhiễm, nếu người đối diện đổi thành Ngũ Sướng Nhiễm thì thật tốt! Đáng tiếc... Cố Hân Mộng cảm thấy mất mát trong lòng.

Bây giờ đã là tám giờ tối hơn, đa số văn phòng ở toàn nhà tập đoàn Hoa Tinh đã muốn tắt đèn, chỉ có còn lại ít văn phòng vẫn mở đèn như cũ, trong đó có một phòng là phòng của Ngũ Sướng Nhiễm. Lúc này, cô đang lẳng lặng ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc lá tỏa khói, ngơ ngác xuất thần, giống như đang ngẫm nghĩ điều gì đó.

Lúc này, bọn họ đang cùng nhau ăn cơm phải không? Hân Mộng có phải rất vui hay không? Thiên Vũ là người cô ấy thích, cô ấy hẳn là sẽ cảm thấy vui vẻ hạnh phúc phải không? Hân Mộng, điều tôi có thể làm cho cậu, cũng chỉ có việc này, hạnh phúc của cậu vẫn cần chính cậu cố gắng, nắm chặt. Thiên Vũ là người con trai không tệ, có lẽ, anh ấy sẽ mang đến hạnh phúc cho cậu.

Nghĩ như thế, con tim tự nhận đã đóng băng của Ngũ Sướng Nhiễm vẫn không chịu được thấy đau đớn, chỉ nghĩ đến việc sau này Cố Hân Mộng sẽ là cô gái của người khác, cô liền nhịn không được muốn phát điên, cô không có cách nào nhìn đến kết quả đó, thật sự không có cách, cô không có cách cười chúc phúc nàng cùng người khác, không có cách nào nhìn nàng mặc áo cưới cùng người khác bước vào thánh đường hạnh phúc, cô lại càng không muốn Cố Hân Mộng thân mật với người khác, cô không muốn, cô không cần, cô không... Cô không phải thánh nhân, cô không vĩ đại như vậy được. Hân Mộng, tôi không từ bỏ cậu được, tôi thật sự không bỏ được... Ngũ Sướng Nhiễm cầm trong tay điếu thuốc bỏ vào gạt tàn, lại châm một điếu khác... Nửa năm, động tác đốt thuốc này đã thành một thói quen. Ngũ Sướng Nhiễm từng hơi từng hơi hút đầy khói thuốc vào miệng, một điếu khác rất nhanh bị hút hết, bị cô quẳng vào gạt tàn, lòng cô vẫn thật lo lắng. Không biết đã hút bao nhiêu điếu, Ngũ Sướng Nhiễm cuối cùng nhịn không được cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số...

"Nhiễm Nhiễm, em còn ở văn phòng sao? Muốn dùng cơm không?" Người nghe điện thoại là Trần Thiên Vũ, bây giờ hắn đang ở trên xe, xe hướng tập đoàn Hoa Tinh mà đi. Từ lúc Ngũ Sướng Nhiễm đến tập đoàn Hoa Tinh đi làm, mỗi ngày cô đều tăng ca đến khuya, cũng thường xuyên quên ăn cơm, cho nên Trần Thiên Vũ đoán là Ngũ Sướng Nhiễm vẫn còn ở văn phòng. Hắn không rõ vì sao Ngũ Sướng Nhiễm lại liều mạng như vậy.

"Anh ở đâu?" Ngũ Sướng Nhiễm biết Trần Thiên Vũ không phải còn đang ở cùng Cố Hân Mộng.

"Anh? Đang ở trên xe, anh mua chút đồ ăn, rất nhanh sẽ đến công ty."

Biết Trần Thiên Vũ không ở cùng Cố Hân Mộng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cô không muốn thấy họ ở cùng nhau, nhưng là, buổi hẹn đêm nay không phải là do cô xúc tiến hay sao? Vì để Cố Hân Mộng có thể vui vẻ, vì để Cố Hân Mộng có được hạnh phúc, nhưng mà , đến khi bọn họ hẹn hò, lòng của cô giống như bị mèo quào có chút đau đớn lại khó chịu. Cho nên, cô lại bắt đầu mâu thuẫn, cô thật sự có thể buông tay sao? Hay là đi đấu tranh? Đấu tranh để có được cảm tình của Cố Hân Mộng? Cô cỡ nào hy vọng người nắm tay cùng Cố Hân Mộng bước đi là cô, cô cỡ nào hy vọng người có thể đem lại hạnh phúc cho nàng cũng là cô.

Rất nhanh, Trần Thiên Vũ đến văn phòng của Ngũ Sướng Nhiễm, trong tay cầm một túi lớn, trong túi có nhiều đồ ăn ngon.

"Nhiễm Nhiễm, đã trễ thế này, em ăn chút gì đi! Dạ dày em vốn không tốt, còn không chịu ăn chút cơm nào, dạ dày em sao mà chịu được chứ" Trong giọng nói có ý trách, nhưng thanh âm của Trần Thiên Vũ cũng rất ôn nhu.

"Không có việc gì." Ngũ Sướng Nhiễm thản nhiên lên tiếng đáp, "Cuộc hẹn tối nay thế nào?" Đây mới là điều mà Ngũ Sướng Nhiễm quan tâm.

Trần Thiên Vũ ngồi xuống ghế sô pha, "Cũng rất tốt, chỉ là cô ấy giống như có vẻ không yên, không biết là có chuyện gì không. Lần đầu tiên gặp mặt, anh cũng không thể không biết xấu hổ mà hỏi. Nhưng mà, anh phát hiện ra Cố Hân Mộng so với trên báo hay trên tivi càng đẹp hơn, anh còn thật sự không nghĩ cô gái có mị lực như vậy lại là Tiểu Thần".

"Tiểu Thần?" Ngũ Sướng Nhiễm đi đến ngồi đối diện Trần Thiên Vũ, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.

"Đúng vậy, Hân Mộng lúc nhỏ ở cô nhi viện, mọi người đều gọi cô ấy là Tiểu Thần." Bởi vì Cố Hân Mộng còn chưa đầy tháng đã được người ta đưa đến cô nhi viện, Tiểu Thần là tên mà viện trưởng đặt cho nàng.

Mọi chuyện là như vậy, "Vậy cô ấy gặp anh, chắc là rất vui phải không?" Ngũ Sướng Nhiễm rất muốn biết phản ứng của Cố Hân Mộng khi gặp Trần Thiên Vũ.

"Như anh đã nói, cô ấy có vẻ không yên lòng, không biết là nghĩ cái gì" Trần Thiên Vũ nhún nhún vai.

"....." Là như vậy sao? Không có sự vui vẻ như mong muốn? Cô ấy nghĩ gì? Ngày hôm nay, không phải cô ấy đã đợi lâu rồi sao? Vì ngày hôm nay, cô ấy mới tiến vào làng giải trí không phải sao? Hân Mộng, chẳng lẽ cậu có chuyện gì không vui? Ngũ Sướng Nhiễm bỗng nhiên đứng lên, không được, cô muốn đi gặp Cố Hân Mộng, lâu như vậy, chắc cậu ấy đã bình tĩnh lại rồi? Đã chấp nhận nghe lời giải thích của mình? Mặc kệ là có xảy ra chuyện gì, mình cũng phải đi gặp cậu ấy. Bởi vì, mình thật sự không bỏ xuống được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio