Năm sau, triều đình mở khoa thi. Học trò lũ lượt lên kinh. Lão sư cũng chuẩn bị hành trang cho Hạ Vũ.Anh cũng đi thi.
Tài mạo Hạ Vũ xuất chúng, tính cách trầm lặng. Trong buổi thi ở Thái miếu, hoàng đế rất hài lòng với biểu hiện của anh. Hạ Vũ đỗ trạng nguyên.
-Hạ ái khanh…Khanh là tân khoa do đích thân trẫm tuyển chọn. Khanh muốn làm quan ở đâu? Muốn ban thưởng những gì để áo gấm về quê?
Hạ Vũ ngẩn ra.
Quê? Hắn có quê sao?
Lão sư…
Hạ Vũ xin hoàng thượng được về quê lão sư. Ông đã tuổi, cần người chăm sóc sớm hôm.
Đường đường là tân khoa trạng nguyên lại về quê quanh quẩn bên thầy học. Lão sư vô cùng cảm động nhưng cũng lo lắng sẽ làm ảnh hưởng tới người học trò mà ông đã xem như một người thân.
Hạ Vụ tâu lên hoàng thượng, được chấp nhận làm tri phủ Lư Châu quan, vốn là một vùng rộng lớn, lại có không ít sơn tặc. Quan viên nghe nói được cử về Lư Châu quan đều vô cùng lo lắng. Chỉ có Hạ Vũ thản nhiên nhận trách nhiệm này.
Trở thành tri phủ Lư Châu, những người dưới quyền đều hết sức kinh ngạc bởi sức làm việc khủng khiếp của Hạ Vũ. Bao nhiêu vụ án nan giải đều không làm khó tân tri phủ. Chẳng những vậy anh còn miệt mài quên ngày tháng, tối ngày không rời thư phòng. Chưa ai thấy đại nhân nghỉ ngơi, ăn uống cũng chỉ qua loa
Và cũng chẳng ai giống Hạ Vũ, chỉ thích làm mỗi công việc tri phủ. Bao lần triều đình đề xuất những vị trí quan trọng,anh đều xin rút tên, chỉ mong được giữ nguyên chức vụ của mình. Ban đầu người còn tưởng là do Hạ Vũ lo lắng lão sư già yếu không người chăm sóc. Nhưng tới khi ông qua đời, mồ yên mả đẹp, anh vẫn là tri phủ Lư Châu quan.
Mấy ai biết, Hạ Vũ làm tri phủ vì vị trí đó công việc rất nhiều. Vùng trị nhậm lại rộng lớn, dân đông, làm mãi mà không hết chuyện. Hạ Vũ trở thành một câu chuyện truyền kỳ trong triều đình. năm làm quan, chuyên chú một nơi. Có lần nhận được thánh chỉ triệu hồi làm Hộ bộ thị lang, lần đầu tiên Hạ Vũ về triều bái kiến tân quân, khí chất thanh nhã, mi thanh mục tú, ánh mắt sáng ngời, khiến nhà vua trẻ hết sức hài lòng, định gia phong tam cấp nhưng anh lại chỉ nhất mực xin ở lại Lư Châu, nếu hoàng đế khăng khăng ép buộc sẽ từ quan, về ở ẩn.
Hiệu suất công việc của Hạ Vũ không hề tầm thường. năm nhậm chức, Hạ Vũ đã làm rõ biết bao vụ án, minh oan được cho bấy nhiêu người. Nhân dân tôn kính, xưng anh là “Bao Thanh Thiên’ tái thế. Chính bởi lẽ đó mà Lại thừa tướng cứ mãi phân vân, không biết làm sao với cáo trạng trong tay mình.
– Muôn tâu bệ hạ…
– Lại thừa tướng… miễn lễ… Ái khanh vào gặp trẫm gấp gáp vậy, ắt có việc gì quan trọng?
– Muôn tâu bệ hạ… Sáng nay thần nhận được một bức thư kêu oan của một thư sinh, vượt ngàn dặm đường lên kinh thành đầu cáo…
– Hắn ở đâu?
– Hồi hoàng thượng… Lư Châu!
– Lư Châu? – Đúng như dự đoán, hoàng thượng cũng hết sức kinh ngạc – Tri phủ Lư Châu Hạ Vũ nổi tiếng Bao Thanh Thiên tái thế, tại sao hắn lại không đến phủ nha trình báo mà lại phải lên đến kinh thành?
– Tâu bệ hạ, vì người mà hắn đầu cáo chính là. . . là Hạ tri phủ!
Hạ tri phủ bị tố giác, tội danh là: “Ngày cướp vợ người”.
Người tố cáo là Trịnh Lương Tài – con của một phú hộ làng Bình Xá – Lư Châu. Hắn và Phương gia có hôn ước.
Đúng ngày ước định, Phương Khiết Trinh là con gái út Phương gia được gả cho hắn. Trên đường đưa dâu, đi qua một nơi gọi là Trầm Lăng Cốc. Nơi đây trước đó có bọn cướp chiếm lĩnh. Sau khi về trị nhậm, Hạ Vũ cho người đến dẹp an bọn chúng. Nhưng cũng từ đó nó hoang vắng lạ lùng. Không thấy bóng thú lai vãng, người cũng ít đi qua. Nghe đồn những ai im lặng đi qua hết đường đều vô sự bình an, ai kêu réo ồn ào, nhẹ thì bị tát mấy cái vào mặt, nặng thì điên điên dại dại, lúc nào miệng cũng kêu: “Quỷ …. Quỷ…Ma…..”.
Đoàn xe hoa bước đi không kèn không trống. Ai cũng sợ câu chuyện trong Trầm Lăng Cốc, không dám làm ồn.
Bỗng dưng, trước mặt họ có một ai đó đang chờ sẵn. Bước đến gần, bà mai nhận ra, vội cung kính cúi chào:
-Phủ đài đại nhân… Chẳng hay…?
Không nói không rằng, một cái phất tay. Toàn đoàn người ngã xuống, đến khi tỉnh lại, họ ngơ ngác nhìn nhau…Rồi hoảng hốt kêu lên thất thanh: “Cô dâu đã biến mất! Biến mất rồi”
Tân nương bị cướp hôn. Người cướp là Hạ tri phủ, Hạ Vũ – tin này chấn động cả một vùng.
Hoàng thượng ra lệnh cho Lại thừa tướng điều tra. Dân chúng Lư Châu đều đứng ra làm chứng cho Hạ Vũ. Hôm đó là ngày lễ của làng Thường Ninh, sáng sớm anh đã có mặt ở đó chủ trì đại lễ, quả là không thể nào có mặt ở Trầm lăng cốc trong cùng một thời gian.
Nhưng bà mai và đoàn người đưa dâu đều khăng khăng lời khai duy nhất. Người họ nhìn thấy đúng là Hạ tri phủ, không sai một mảy may.
Cũng trong lúc đó, trong một sơn động lạnh lẽo của Trầm lăng cốc, Phương Khiết Trinh yếu ớt tỉnh lại:
Trước mắt nàng là một người đang ngồi xổm,chăm chú nhìn nàng:
– Ông… là ai? Đây… đây là đâu?
– Ta không ăn thịt ngươi đâu… Ta muốn ngủ!
Hắn ta khoảng trên dưới tuổi, dáng điệu tao nhã. Tuy nhiên trang phục có phần xộc xệch, cũ nát, tóc xõa, không được gọn gàng.
Khiết Trinh yên tâm hơn khi thấy hắn không có ý định xấu với mình. Nàng bắt đầu van nài hắn:
– Hôm nay là tân hôn của tôi… Van ông… Thả tôi về đi!
– Ngươi hát cho ta ngủ đi! Khi ta ngủ rồi thì ngươi cứ đi đi… Ta chỉ muốn ngủ…
Từ ngày đó hắn đã không thể ngủ… Cho đến khi mỗi buổi sáng, nàng ra chợ bán sợi, đi ngang qua Trầm lăng cốc, hắn nghe được tiếng hát êm dịu của nàng.
Dù chỉ thoáng qua thôi, nhưng lại làm hắn cảm thấy thoải mái. Âm thanh đó – hắn tin là nghe nhiều hơn nữa có thể làm hắn ngủ ngon.
– Ông. . . Tôi chỉ cần hát thôi à?
– Ừ…
Hắn không nói không rằng nằm xuống cạnh nàng, rồi còn gối đầu lên chân nàng mà nằm nữa: “Nằm ở đây êm hơn…”
Má Khiết Trinh đỏ hồng. Dù hôm nay là ngày xuất giá nàng cũng là cô gái chưa hề thân mật như thế với đàn ông.
– Hát đi!
– Ông… ông nằm chỗ khác đi… Nằm ở đây tôi không hát được…
Hắn dịch đầu xuống. Nàng hát… Giọng hát trong trẻo, hồn nhiên như chính con người nàng. Đó là bài dân ca ru con của mẹ, là lời người nông dân mong cây lá tốt tươi. Lần đầu hắn chăm chú nhiều như thế. Cho đến lúc bài hát kết thúc vẫn còn có chút ngẩn ngơ:
– Hết rồi à?
– Vâng…
– Hát nữa đi! Ta muốn nghe!
Hắn chợt nghĩ, làm ra một con người như nàng cũng hay nhỉ? Nàng biết hát, hát rất hay.
Không được! Ý định vừa nhen nhúm đã vụt tắt. Lần trước hắn đã làm ra một thứ và chỉ cần nghe thoáng qua, đã biết tên đó giống hệt hắn rồi. Làm thêm một cô gái giống nàng, nhưng chắc chắn hắn không làm ra được cái gương mặt hồng hồng này, không làm ra được ánh mắt vừa sợ hãi van xin vừa tò mò đang ngước lên nhìn hắn. Kẻ do hắn tạo ra chắc chắn lúc đó cũng muốn tìm một chỗ mà nhắm mắt. Cái bụng nhỏ sẽ không vô thức kêu lên để hắn phải bận tâm:
-Ngươi có đói bụng không? Ta sẽ lấy cái gì cho ngươi ăn.
Thời gian thức này, hắn phát hiện loài người có nhiều thứ thú vị hơn đám thú hắn từng thấy. Cũng là ăn nhưng chúng chế biến ra nhiều cách. Hắn cũng từng thử qua. Quả thật lạ miệng. Tuy là cũng không có nhu cầu đói ăn, khát uống như bọn chúng song nếm thử mùi vị thức ăn cũng rất thú vị. Sinh vật xinh xắn này là một con người, và chắc chắn nàng ta cũng thích ăn.
– Không… Tôi không ăn… Thả tôi về đi!
– Không được… Ta chưa ngủ thì ngươi không thể về… Dù ngươi không thể làm ta ngủ cũng không sao… Ta thích nghe ngươi hát… -Hắn bỗng ôm lấy nàng, hít hà- Người của ngươi cũng rất thơm. Ta thích mùi đó. Cứ ở đây đi!
Hắn ôm nàng, mặc nàng đỏ hồng cả người, cố giãy giụa:
– Người vô liêm sỉ…..Buông tôi ra… Buông ra!
Hắn áp má vào ngực nàng, hít thật sâu mùi hương đó. Càng ngửi càng cảm thấy không muốn buông. Thật là thoải mái. Loài người đặc biệt hơn bọn thú khác. Bọn chúng sạch sẽ hơn và cũng thơm hơn.
– Buông ra… Buông ra…
– Đừng có ồn! Ta ghét nhất là ồn!
Hắn hét lên, gương mặt nhìn nàng đầy giận dữ, tay bóp lấy cổ nàng, mắt bỗng chuyển sang màu tím. Khiết Trinh co rúm người vì sợ:
– Nằm yên… Bằng không… Ta sẽ không cho ngươi còn cơ hội nói nữa đâu.
Hắn lại ôm nàng, hít hà mùi thơm, cái hương thơm đó còn vướng trên cổ, trên tóc nàng nữa. Hắn dần di chuyển xuống dưới…Khiết Trinh cứng cả người. Vừa sợ, lại vừa tủi thân.
Không chịu nổi uất ức, nàng bật khóc. Khiết Trinh đang phải ở chung với một kẻ thế nào đây?