Nhìn thấy thân thể cứng ngắc của Vệ Tư Minh, trên yết hầu còn có một vết thương hết sức chói mắt, thậm chí chết rồi mà mắt vẫn không nhắm lại được, nước mắt Vệ Hồng Quân tuôn ra đầy mặt, hắn tới trung niên mới có con trai, Vệ Tư Minh lại là con trai duy nhất, cho nên luôn luôn sủng ái đứa con này rất nhiều. mà Vệ Tư Minh tuy rằng vô dụng, nhưng cũng chỉ háo sắc mê rượu, cũng không làm qua chuyện thương thiên hại lý gì, lại không nghĩ rằng, ngày hôm nay lại chết oan chết uổng như vậy.
Nhìn dáng vẻ thành chủ đại nhân cực kỳ bi thương, một đám hộ vệ sợ đến mức không dám thở mạnh.
"Tiểu tử Ngô Thiên Phong kia đâu, ta muốn lôi hắn ra chém thành muôn mảnh!" Vệ Hồng Quân vừa thương vừa hận điên cuồng hét lên, nếu như không phải tiểu tử kia cả ngày rủ rê Tư Minh ăn nhậu chơi bời, Tư Minh làm sao lại chết? Trong cơn bi thống, vệ Hồng Quân dồn tất cả phẫn nộ lên người Ngô Thiên Phong.
"Chết rồi, bị Huyết Phong giết." Tên hộ vệ lúc trước đáp lời.
"Chết rất hay, chết rất hay, cho dù không chết, ta cũng phải tự tay giết hắn." Vệ Hồng Quân đột nhiên xoay người, "Người Huyết Phong đâu, đã chạy ra khỏi thành chưa?"
"Chưa, bọn họ diệt Ngô gia, lại chạy tới Mặc Sĩ gia giết tiếp." Hộ vệ đáp.
"Thông báo thành vệ quân đóng chặt cửa thành, triệu tập tất cả nhân mã, đuổi giết Huyết Phong! Còn có, phái người đi các gia tộc lớn và học viện Bạch Vũ, đây là chuyện quan hệ đến an nguy của thành Thương Phong chúng ta, cũng mời bọn họ ra tay!" Vệ Hồng Quân hai mắt phun lửa, hét lớn một tiếng, vận dụng tất cả lực lượng có thể.
"Rõ!" Quan thành vệ quân cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, nhưng không thể không thi hành mệnh lệnh.
Rất nhanh, một đội thành vệ quân gươm giáp sáng lòa tỏa ra khắp các ngả lao tới phương hướng Mặc Sĩ gia. Mà lúc này, Vệ Hồng Quân lại đi tới một tòa biệt viện đơn độc trong phủ. Đẩy cửa ra, một người đàn ông trung niên có khuôn mặt thanh nhã đang đối tửu ngắm trăng, toàn thân toát lên sự điềm đạm thản nhiên.
"Kỷ tiên sinh." Vệ Hồng Quân hướng về phía người đàn ông trung niên chắp tay, tuy đang trong cơn thịnh nộ, nhưng vẫn nỗ lực áp chế lửa giận trong lòng.
"Muộn như vậy mới đến, là tìm ta có việc sao?" Người gọi là Kỷ tiên sinh nhìn thấy ánh lửa phóng lên trời, biết đêm nay không phải một đêm yên tĩnh.
"Con trai của ta chết rồi, bị người ta giết." Trong mắt Vệ Hồng Quân long lanh ánh lệ.
"Ai làm?" Kỷ tiên sinh vẫn bình tĩnh hờ hững như trước.
"Huyết Phong."
"Ta đi giết!" Kỷ tiên sinh nói giọng cực kỳ bình tĩnh.
"Ta muốn người sống, ta muốn tự tay giết bọn họ, ta muốn cho bọn họ muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong." Biểu hiện của Vệ Hồng Quân cực kỳ dữ tợn.
"Được, làm xong chuyện này, ta còn thiếu ngươi một chuyện." Kỷ tiên sinh uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, mặt không cảm xúc đi ra ngoài cửa.
Thân là người đứng đầu một thành, phía sau làm sao có khả năng không có cao thủ tọa trấn, vị Kỷ tiên sinh này chính là lá bài tẩy cuối cùng, cũng là lá bài mạnh nhất ẩn giấu trong phủ thành chủ.
Trong đại trạch Mặc Sĩ gia lúc này tràn ngập tiếng hò reo giết chóc, tuy rằng vừa nãy nhìn thấy ánh lửa ngút trời từ phía Ngô gia, người Mặc Sĩ gia đã nghi trong thành có việc phát sinh, sớm làm xong chút công tác chuẩn bị, nhưng không ai ngờ rằng người đến lại là Huyết Phong, càng không ngờ rằng bọn họ giết hết người Ngô gia xong lại chạy tới Mặc Sĩ gia tiếp tục tàn sát, chuẩn bị không đủ chỉ có thể vội vàng ứng chiến, bị người Huyết Phong giết thẳng vào trong viện, đệ tử và hộ vệ trong tộc thương vong nặng nề
Cũng may bây giờ Mặc Sĩ gia chính là đệ nhất gia tộc của thành Thương Phong, trải qua chuyện Ngô Viễn Xa lần trước bọn họ đã tăng mạnh số lượng hộ vệ, lão gia tử Mặc Sĩ Kính Đức còn đặc biệt mời tới mười mấy vị hộ vệ thực lực cao cường từ thành Hồng Lâm, Huyết Phong muốn tiêu diệt Mặc Sĩ gia dễ dàng như khi tiêu diệt Ngô gia, cũng không phải chuyện đơn giản.
Trước từ đường sau hậu viện của Mặc Sĩ gia, Mặc Sĩ Kính Đức đang uy phong lẫm lẫm múa đại đao, cùng mấy tên hộ vệ tốn số tiền lớn mới mời được gian nan chống đỡ thế tiến công của đối phương. Tất cả tộc nhân gia quyến trực hệ đều trốn ở trong từ đường phía sau, xuyên qua khe cửa căng thẳng nhìn tranh đấu bên ngoài, một khi Mặc Sĩ lão gia tử bị thua, kết cục của bọn họ hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
Tiếng chân tới gần. Một tên thành viên Huyết Phong nhanh chóng đi tới hậu viện, hô to một tiếng, "Thành vệ quân đến rồi!"
"Ngăn trở bọn họ, đợi diệt Mặc Sĩ gia xong, chúng ta liền đi!" Thân ở trong vòng vây của ba tên hộ vệ, Hạng Nam Thiên vẫn bình tĩnh nói. Những thành vệ quân này hắn không thèm để trong lòng, hôm nay thành viên Huyết Phong tới đây tuy chỉ có mấy chục người, nhưng mỗi người đều là hạt nhân tinh anh trong phân đường, kém cỏi nhất cũng có thực lực cấp Đại Địa, cao nhất thậm chí đã đạt cấp linh hồn.
Nếu như không có những tên hộ vệ hung hãn không sợ chết đến từ thành Hồng Lâm này, cho dù có hai Mặc Sĩ gia cũng sớm bị bọn họ diệt sạch sẽ, chó gà không tha.
Hạng Nam Thiên đột nhiên quát to một tiếng, trường đao cuốn lên từng đợt sóng khí, thế không thể đỡ. Ba tên hộ vệ vây công hắn đã sớm mệt mỏi không thể tả, đã không chống đỡ nổi một đao hung mãnh này, bị hắn chém giết tại chỗ.
Hạng Nam Thiên không hề dừng lại, lần thứ hai chém xuống một đao về phía Mặc Sĩ Kính Đức, thân đao rung động phát sinh những tiếng vù vù mãnh liệt.
Nhìn thấy một đao khí thế kinh người kia, vẻ mặt Mặc Sĩ Kính Đức hơi buồn bã, mấy tên hộ vệ vừa bị chết dưới đao của Hạng Nam Thiên, mỗi người đều có thực lực cấp Thiên Không đỉnh, một người trong đó mơ hồ đạt đến ranh giới cấp độ linh hồn, so với mình mạnh hơn một bậc, ngay cả bọn họ cũng chịu không nổi một đao của hắn, chính mình làm sao có thể ngăn cản được.
Tuy biết rõ chính mình không phải đối thủ, tuy biết rõ sẽ chết, nhưng vì tộc nhân phía sau, Mặc Sĩ Kính Đức vẫn không chùn bước, vững vàng nâng đao lên.
Một bóng người đột nhiên từ trên trời giáng xuống, trường kiếm ra khỏi vỏ như thoáng hiện, một luồng kiếm ý vô cùng ác liệt xuyên qua thân kiếm mà ra.
Cao thủ, tuyệt đối là cao thủ!
Hạng Nam Thiên tung người lùi về sau, trường đao ở trước người liên tục chém ra mấy đao, mới ngăn trở được khoái kiếm của đối phương, trên mặt lộ ra biểu hiện kinh hãi. Cấp Linh hồn cấp, người đến cũng có cấp bậc Linh hồn, nhưng tuyệt đối mạnh hơn chính mình không ít, chí ít là linh hồn trung kỳ cao thủ, mà hắn vẫn chỉ là linh hồn tiền kỳ. Thành Thương Phong, từ khi nào lại có cao thủ như vậy, tại sao trong tình báo không hề đề cập tới một chữ nào.
"Đi!" Hạng Nam thiên không kịp nghĩ nhiều, không chút do dự hét lớn một tiếng, đều là cấp linh hồn, chênh lệch giữa tiền kỳ và trung kỳ thậm chí còn lớn hơn so với cấp Thiên Không và cấp Đại Địa.
Cái thành viên Huyết Phong còn lại nghe thấy tiếng la, thấy tình hình không ổn, bốn phương tám hướng phóng ra ngoài chạy trốn. Ở trong tổ chức giống như Huyết Phong, trên đường làm nhiệm vụ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn lâm thời bỏ dở cũng không phải chuyện mất mặt, nếu như cứ nóng đầu mà liều mạng tranh đấu, bọn họ tuyệt đối không thể sinh tồn cho tới hôm nay.
Cho dù Kỷ tiên sinh có thực lực linh hồn trung kỳ, muốn lập tức bắt sống toàn bộ những cao thủ đã chạy tán loạn ra xung quanh cũng không đơn giản.
"Chính là hắn, chính là hắn giết thiếu gia!" Giữa đông đảo hộ vệ vây quanh, Vệ Hồng Quân cùng tên hộ vệ bị thương đi vào trong, vừa nhìn thấy Hạng Nam thiên, liền chỉ vào hắn cao giọng hô lên.
"Bắt lấy hắn!" Kẻ thù gặp nhau đặc biệt đỏ mắt, Vệ Hồng Quân hét lớn một tiếng.
Thân hình giống như u linh của Kỷ tiên sinh bay ra ngoài, trường kiếm không ngừng phát ra hàn quang, giống như lưỡi của độc xà không ngừng phun ra nuốt vào.
Thực lực chênh lệch quá nhiều, chính diện giao thủ không tới mười mấy chiêu, Hạng Nam Thiên đã bị Kỷ tiên sinh dùng một chiêu kiếm đâm ngã xuống đất, nếu như không phải lúc trước Vệ Hồng Quân nói muốn để lại người sống, chỉ sợ hắn không ngăn nổi mấy chiêu, đã sớm bị chết dưới kiếm của Kỷ tiên sinh, chẳng qua đây cũng không phải chuyện may mắn gì, không bao lâu sau, Hạng Nam Thiên bắt đầu hối hận rồi, sớm biết thì đã không đi chặn mười mấy kiếm kia nữa, dứt khoát chết ngay còn tốt hơn.
Ngoại trừ Hạng Nam thiên, mấy thành viên Huyết Phong khác động tác hơi chậm một chút đều bị đánh gãy gân tay gân chân ngã trên mặt đất, nhưng mà, không tên nào rên rỉ một tiếng.
Những người khác nhân cơ hội này chạy ra khỏi trạch viện Mặc Sĩ gia, cho dù thành vệ quân, học viện Bạch Vũ cùng với các gia tộc lớn liên thủ chặn đánh, cũng để bọn chúng chạy thoát hơn phân nửa.
Trên bãi đất trống trước cổng phủ thành chủ thành Thương Phong, bảy thành viên Huyết Phong quỳ thành một hàng, tuy biết rõ hẳn phải chết, trên mặt bọn chúng vẫn kiệt ngạo như cũ.
"Chính là ngươi giết con trai của ta?" Vệ Hồng Quân đi tới trước mặt Hạng Nam Thiên, trong mắt hoàn toàn đỏ ngầu.
Hạng Nam Thiên ngẩng đầu lên, nhìn hắn không hề sợ hãi, hung hăng nhổ nước bọt.
"Toàn bộ điểm thiên đăng, phơi thây ba ngày!" Vệ Hồng Quân nghiến răng nghiến lợi hạ lệnh.
điểm thiên đăng : một trong những cực hình thời cổ đại
Cởi hết y phục tội nhân, lấy vải quấn kỹ lại, ngâm vào vạc dầu, buộc vào cây cột rồi châm lửa đốt. Hoặc là khoan lỗ nhỏ trên đầu người, đổ dầu hỏa vào rồi đốt lên, khiến cho phạm nhân bị chết cháy
Điểm thiên đăng, phơi thây ba ngày! Tất cả mọi người đứng bên cạnh kinh ngạc đến ngây người, loại phương pháp xử tử tàn nhẫn này, trước nay chưa từng xảy ra trong lịch sử của thành Thương Phong. Thậm chí người Huyết Phong nghe vậy, thân thể cũng không tự chủ được mà bắt đầu run lên.
"Thành chủ đại nhân, cái này có phải là. . ." Viện trưởng học viện Bạch Vũ có chút bận tâm, làm như thế, chỉ sợ sẽ dẫn tới Huyết Phong điên cuồng trả thù, đó cũng không phải lưu phỉ phổ thông, mà là Huyết Phong đó.
"Con trai của ta chết rồi, con trai duy nhất của ta chết rồi, ha ha ha ha." Trong mắt Vệ Hồng Quân chảy ra huyết lệ, trạng thái như điên cuồng.
Thấy thế, không ai nói thêm câu nào nữa.