Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)

quyển 1 chương 63-1: lớn lối như thế, tự tin như thế (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Giờ phải làm sao đây, đội trưởng đặc biệt lệnh cho ta phải bảo vệ bọn họ thật tốt? Sao nàng lại xông ra chứ, nữ nhân ngu ngốc này, rốt cuộc bị điên hay là choáng váng? Vạn nhất nàng xảy ra chuyện gì, đội trưởng còn không lột da ta!" Khương Phi hận không thể mở miệng mắng to, trái tim nhảy lên một cái, cũng chuẩn bị xông ra ngoài theo, dưới chân vừa động thì đã bị một cánh tay mạnh mẽ hữu lực kéo trở lại.

"Đừng lo lắng, nàng không có việc gì." Lăng Phi Dương tràn ngập tự tin nói với hắn.

Khương Phi đột nhiên phát hiện, không chỉ là hắn, những thành viên khác của dong binh đoàn Liệt Hỏa cũng đều bị hành động bất ngờ của Gia Cát Minh Nguyệt làm cho sợ ngây người, nhưng đám đồng bạn của Gia Cát Minh Nguyệt lại không nóng nảy chút nào, vẻ mặt vẫn ung dung nở nụ cười nhàn nhạt, đương nhiên, tuyệt đối không phải dáng vẻ cười trên nỗi đau khổ của người khác. Đó là những nụ cười tự tin. Bọn họ tin tưởng cô gái kia đi ra ngoài không có việc gì? Sự tự tin này lấy đâu ra thế?

Tuy không biết vì sao bọn họ lại tự tin như vậy, đây chính là bầy huyết lang gần một nghìn con đó, thực lực đều là trung cấp và cao cấp, vậy mà bọn họ còn cười được? Khương Phi do dự một chút, vẫn không xông ra ngoài theo.

Đối với hành động của Gia Cát Minh Nguyệt, mấy người Lăng Phi Dương không kinh ngạc gì cho lắm, nàng đã nói qua, thiếu Yến Khinh Phong một chuyện, như vậy nàng nhất định sẽ hoàn trả.

Yến Khinh Phong lúc này cũng phát hiện hành động của Gia Cát Minh Nguyệt, biến sắc: Tiểu nha đầu này đang làm gì vậy, còn sợ thiên hạ không loạn sao?

Yến Khinh Phong đang định lớn tiếng răn dạy để cho Gia Cát Minh Nguyệt cút về, chợt nhìn thấy thân thể mềm mại kia giống như một đám mây lơ lửng bồng bềnh vậy, bóng người liên tục lóe lên, trong nháy mắt đã chạy tới sau lưng mình.

Tốc độ đáng sợ dường nào, thân pháp quỷ dị biết bao! Yến Khinh Phong thiếu chút nữa kinh ngạc rớt cằm, nàng vốn nổi danh bởi thân pháp linh động mềm nhẹ mà không mất đi kiên quyết, lại thật không ngờ Gia Cát Minh Nguyệt thoạt nhìn tuyệt không kém hơn nàng là bao. Nàng ấy thật sự chỉ là luyện kim sư?

Kỳ thực không chỉ Yến Khinh Phong kinh ngạc, mà mọi người bên trong tường lửa cũng vô cùng kinh ngạc, ngoại trừ Lăng Phi Dương và Đoan Mộc Huyên. Mặc Sĩ Thần dùng bàn tay mập mạp xoa xoa hai mắt của mình, nói với Tiết Tử Hạo: "Chuột nhắt, có phải ta hoa mắt hay không? Minh Nguyệt có thân thủ như vậy từ khi nào?" Hắn cho rằng Minh Nguyệt sẽ vừa phóng ra ngoài vừa triệu hoán ma sủng. Kết quả nàng không hề triệu hoán ma sủng, mà là quơ chủy thủ gặt hái tính mệnh của bầy sói. Tiết Tử Hạo cũng ngẩn người ra, thân thủ Gia Cát Minh Nguyệt bọn họ chưa từng thấy qua. Mặc dù biết Gia Cát Minh Nguyệt hình như đang tu luyện một loại công phu cường thân kiện thể, thế nhưng không ngờ nó lại đáng sợ như thế. Đoan Mộc Huyên không kinh ngạc, nàng đã từng nhìn thấy tỷ tỷ so tài với Phi Dương ca ca.

Chỉ sửng sốt trong giây lát, bóng dáng Gia Cát Minh Nguyệt đã chạy tới trước mặt Yến Khinh Phong, vài điểm sáng lấp lóe trong tay lưu lại trên cổ họng huyết lang mấy lỗ máu sâu hoắm.

So với kiếm pháp của Yến Khinh Phong, khả năng khống chế lực lượng chuẩn xác của nàng còn có chút chênh lệch, có điều nàng ra tay tàn nhẫn gọn gàng, không chút nào kém hơn Yến Khinh Phong, trọng yếu hơn là, Yến Khinh Phong không phát hiện một chút vết tích kình khí ba động trên người nàng, nói cách khác, nàng chỉ dùng lực lượng thuần túy, so với Yến Khinh Phong mượn kình khí để khống chế lực lượng còn khó khăn trắc trở hơn nhiều.

Yến Khinh Phong hoàn toàn thu hồi lòng khinh thị lúc trước, thậm chí nổi lên sự kính phục, Gia Cát Minh Nguyệt thoạt nhìn tối đa chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, lúc nàng bằng tuổi nàng ấy cũng không có thực lực như vậy.

Phía trước mặt, Phó đoàn trưởng dong binh đoàn Liệt Hỏa rơi vào vòng vây của bầy huyết lang, vô số Huyết Lang há miệng khổng lồ dữ tợn, lộ ra răng nanh bén nhọn đánh về phía hắn, vị Phó đoàn trưởng này thực lực cũng không kém, trọng kiếm trong tay liên tục chém ra phong mang hòng bảo vệ chỗ yếu hại, nhưng thân pháp tốc độ thì kém hơn nhiều so với Gia Cát Minh Nguyệt và Yến Khinh Phong, dưới sự công kích của răng nanh lợi trảo của Huyết Lang, trên người hắn lưu lại không ít vết thương. Yến Khinh Phong thu hồi suy nghĩ, dưới chân thuấn di, phóng về phía trước giống như tên vừa rời cung.

"U... u..." Hai con huyết lang đang muốn khởi xướng đánh lén chợt phát sinh hai tiếng kêu rên không cam lòng, lần lượt táng mạng dưới chủy thủ của Gia Cát Minh Nguyệt và kiếm mảnh của Yến Khinh Phong.

"Đi mau!" Gia Cát Minh Nguyệt túm được cánh tay tên Phó đoàn trưởng kia, cố sức ném về phía tường lửa. Yến Khinh Phong theo sát phía sau vung kiếm liên tục, giúp hắn mở ra một con đường máu.

“Là ngươi? !" Phó đoàn trưởng ngẩn người, thiếu nữ trước mắt chẳng phải là thiếu nữ mình từng chế nhạo ở dong binh công hội ở kinh thành sao? Chính mình còn thề phải dạy dỗ bọn họ, để cho bọn họ cút về nhà. Hiện tại cũng là thiếu nữ này cứu mình.

"Đi!" Gia Cát Minh Nguyệt lần thứ hai trầm giọng quát một tiếng. Nàng cũng nhận ra, tên Phó đoàn trưởng chính là kẻ từng gặp mặt một lần, Kỳ Kiến Sơn, có điều bây giờ không phải thời điểm ôn lại chuyện cũ.

Kỳ Kiến Sơn không có già mồm cãi láo, gật đầu, thả người chạy về phía tường lửa. Chỗ hổng duy nhất, bởi đã không Yến Khinh Phong thủ hộ, Huyết Lang giảo hoạt lại phát động công kích một lần nữa, nhưng Lăng Phi Dương và Mặc Sĩ Thần đã thay thế vị trí của Yến Khinh Phong, địa giáp thú và Phá Sát kiếm tạo thành một bức tường phòng ngự vững chắc, bầy Huyết Lang không có cơ hội nào, đều uổng công vô ích, thi thể xếp đầy trên mặt đất.

Chỉ dừng lại trong một giây ngắn ngủi, Gia Cát Minh Nguyệt và Yến Khinh Phong rơi vào vòng vây của bầy huyết lang đông đảo. Hai người dựa lưng vào nhau, đối mặt với Huyết Lang đang lao tới, thần sắc vẫn rất dửng dưng.

"Ngươi rất mạnh." Đôi mắt Yến Khinh Phong lắng đọng một chút tâm tình không rõ, giọng nói rất chắc chắn.

"Cảm ơn." Gia Cát Minh Nguyệt cũng khẽ cười ra tiếng, không khiêm tốn chút nào, giữa chân mày là một mảnh kiên cường, "Ngươi cũng rất mạnh."

Hai người đồng thời hướng phóng về phía bầy huyết lang gần tường lửa, chủy thủ tinh điểm, tế kiếm nguyệt mang, đồng thời đan vào nhau tạo thành một cảnh tượng thê thảm mà đẹp đẽ. Giờ khắc này, các nàng chính là bằng hữu sẵn lòng giao phó tính mạng của mình cho đối phương, cũng là sứ giả của tử thần trong mắt đám huyết lang.

Các dong binh đều trốn ở trong khu vực an toàn, các nàng không hề cố kỵ thu gặt tính mệnh huyết lang, vào giờ khắc này, không cần đồng tình, cũng không cần thương hại, cá lớn nuốt cá bé; đây chính là chân lý bất diệt trên mảnh đất băng nguyên cổ xưa này, nếu không có đủ thực lực, tất cả bọn họ chỉ có thể trở thành con mồi thê thảm dưới móng vuốt huyết lang, sẽ không có ai đồng tình mảy may.

Đối mặt với ám sát của hai kẻ như tử thần, bầy sói hung tàn cũng bắt đầu sợ hãi, không hề tấn công một cách điên cuồng giống như ban đầu nữa, mà là co rúc lại vòng vây, cùng chờ cơ hội.

"!" Rốt cuộc lui về tường lửa, Yến Khinh Phong khẽ vuốt tóc trên trán nói. Đây là số lượng huyết lang nàng giết được. Không hổ là đội trưởng dong binh đoàn Liệt Hỏa! Các thành viên của Liệt Hỏa nghe thấy con số này, trong lòng khó nén cảm giác tự hào. Đây chính là thực lực đội trưởng của bọn họ!

"!" Gia Cát Minh Nguyệt cũng tiến vào trong tường lửa, liếc nhìn Yến Khinh Phong, cười rạng rỡ, đáy mắt toát lên khí phách và tự tin chói mắt. Mọi người yên lặng, nhưng không ai nghi ngờ lời của nàng. Bởi vì, thân thủ của nàng mọi người đã tận mắt nhìn thấy.

"Ngươi quả nhiên rất mạnh." Yến Khinh Phong nhẹ nhàng phun ra những lời này. Thiếu nữ trước mắt chỉ dùng lực lượng thuần túy của cơ thể. Nàng chưa từng thấy qua kỹ xảo như vậy, trong nháy mắt lúc nãy, nàng thậm chí cho rằng Gia Cát Minh Nguyệt và trời đất này tựa như hợp thành một khối, hầu như không cảm giác được sự tồn tại của nàng, nếu không phải những tiếng sói kêu thảm thiết khiến cho nàng giật mình tỉnh táo lại."Cám ơn ngươi." Yến Khinh Phong rất may mắn vì Gia Cát Minh Nguyệt ở đây, bằng không, sẽ không thể cứu trợ Kỳ Kiến Sơn một cách dễ dàng như vậy.

"Không cần cảm ơn, ta nói rồi, ta sẽ trả lại ân tình của ngươi." Gia Cát Minh Nguyệt vừa cười vừa nói.

"Hiện tại là ta thiếu ngươi, chẳng qua ta chỉ làm một chuyện dư thừa, mà các ngươi thì lại cứu ta và mọi người." Yến Khinh Phong cũng vừa cười vừa nói, giọng nói rất thẳng thắn vô tư.

Sau khi nhìn thấy thực lực chân thực của Gia Cát Minh Nguyệt, bất mãn lúc trước đã tiêu tan thành mây khói từ lâu rồi, nàng ấy nói không sai chút nào, người cần cảm ơn Yến Khinh Phong không phải là Gia Cát Minh Nguyệt, mà là Tả An Phách, nếu như nàng không ra tay lúc đó, bọn họ sẽ chết rất thảm rất khó coi.

"Ta thật cao hứng khi quen biết ngươi." Gia Cát Minh Nguyệt nháy mắt một cái, đưa tay ra. Nữ tử như Yến Khinh Phong thật là thoải mái, rộng rãi, thiện lương. Trong chiến đấu vừa nãy nàng ấy phối hợp với mình rất là ăn ý. Nữ tử như vậy muốn không hảo cảm cũng khó.

"Ta cũng vậy." Yến Khinh Phong cười sảng khoái, nắm chặt tay Gia Cát Minh Nguyệt. Từ giờ khắc này, các nàng là bằng hữu, là bằng hữu đã từng cùng sinh cùng tử sóng vai chiến đấu, là bằng hữu có thể tín nhiệm lẫn nhau.

"Xin lỗi, cho ta xin lỗi chuyện lần trước ở công hội dong binh." Kỳ Kiến Sơn có chút xấu hổ, nhưng vẫn thản nhiên tiến lên. Đúng chính là đúng, sai chính là sai, dong binh vốn hào sảng, dong binh vốn ngay thẳng, tất cả đều được viết trên khuôn mặt bộc trực thẳng thắn của hắn.

"Không có gì, nếu như ta là ngươi, có lẽ ta cũng sẽ nói như vậy. Bạch Băng bình nguyên đúng là một địa phương nguy hiểm, ngươi đặt tính mạng huynh đệ mình lên đầu mới là hành vi của nam nhân." Gia Cát Minh Nguyệt khoát tay áo không sao cả.

"Nói chung, cảm ơn, sau này ngươi chính là bạn của Kỳ Kiến Sơn ta, cũng là bằng hữu của dong binh đoàn Liệt Hỏa chúng ta, kẻ nào trêu chọc các ngươi, ta là người đầu tiên không buông tha hắn." Kỳ Kiến Sơn vung nắm tay trịnh trọng nói. Hắn cũng không cần biết Gia Cát Minh Nguyệt có coi hắn là bằng hữu hay không, chỉ cần hắn nhận định là được. Hơn nữa câu nói sau cùng của Gia Cát Minh Nguyệt khiến hắn hơi đỏ mặt. Trước đây hắn châm chọc mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đòi vạn kim tệ mới dẫn họ theo, quả thực không phải là hành vi của đại nam nhân. Trái lại hôm nay Gia Cát Minh Nguyệt bất kể hiềm khích lúc trước mà cứu hắn, hắn càng xấu hổ hơn.

"Đúng, dong binh đoàn Liệt Hỏa chúng ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn." Những dong binh khác rối rít giơ vũ khí lên, cao giọng quát.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio