"Ồ!" Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, càng tiếp xúc nhiều với đám dong binh, nàng càng hiểu họ nhiều hơn, bọn họ có lúc nhìn như lỗ mãng, thậm chí có chút thô tục, nhưng ở trên người bọn họ, Gia Cát Minh Nguyệt cũng nhìn thấy những phẩm chất như chính trực, có dũng khí, trách nhiệm, sự kiên trì ..v..v.. khiến người ta khâm phục, càng thấy được lòng tự tin và sự tự hào của một dong binh.
"Mập mạp, ngươi làm sao vậy?" Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên phát hiện nét mặt Mặc Sĩ Thần có chút bất ổn, căng thẳng nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt, toàn thân không ngừng run lên.
"Ta, ta, hình như ta bị bệnh sợ độ cao." Mặc Sĩ Thần trợn mắt nhìn vực sâu thăm thẳm dưới chân một chút, lại vội vàng nhắm chặt hai mắt lại. Sau đó, cố sức đứng phía Gia Cát Minh Nguyệt run a run, không chịu đi tới. Chặn đường mấy người Lăng Phi Dương.
Bệnh sợ độ cao! Gia Cát Minh Nguyệt hơi hiểu tại sao hắn lại có biểu hiện kỳ quái như vậy.
"Trước đây đâu có nghe nói ngươi sợ độ cao đâu, hồi chúng ta ở Tầm Long sơn mạch không phải không có chuyện gì đó sao?" Gia Cát Minh Nguyệt buồn cười nói, "Lại đây, ta dắt ngươi đi."
"Ở đây mới gọi là cao, chỗ đó thì cao bao nhiêu chứ? Hơn nữa, kia không phải còn có một sợi dây sao, nhắm mắt lại một chút là đến." Mặc Sĩ Thần ngượng ngùng nói, bị Gia Cát Minh Nguyệt nắm tay, mặc dù cách một lớp bao tay bằng da thiệt dày, mặt Mặc Sĩ Thần vẫn bị đỏ lên như mông khỉ, có điều tâm tình thấp thỏm bất an một lần nữa lại yên ổn xuống.
"Cái gì cũng đừng nghĩ, đừng nhìn dưới chân, nhìn ta, chậm rãi đi về phía trước thì tốt rồi." Gia Cát Minh Nguyệt an ủi Mặc Sĩ Thần, dắt theo hắn chậm rãi đi về phía trước.
"Hình như ta không sợ nữa rồi, hắc hắc!" Mặc Sĩ Thần đỏ mặt đến mức sắp nhỏ ra máu, ngượng ngùng rụt tay về, cố lấy dũng khí đi về phía trước. Lăng Phi Dương ở phía sau, ánh mắt nóng rực sắp đốt ra một cái lỗ trên lưng hắn rồi ! Còn không buông tay Gia Cát Minh Nguyệt ra, hắn sợ Lăng Phi Dương một cước trực tiếp đá hắn rơi thẳng xuống vực mất.
Một đường hữu kinh vô hiểm, được Yến Khinh Phong dẫn đường, nhóm Gia Cát Minh Nguyệt thuận lợi men theo đường núi băng qua ngọn Nữ Thần, một cái đầm lầy ẩn hiện trong sương mù chợt xuất hiện ở trước mắt. Gần như chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy thảo nguyên mênh mông xa xa, thỉnh thoảng có mấy con chim nhỏ lông dài xinh đẹp băng qua bụi cỏ hoặc hối hả bay lên, mấy con sóc đồng cỏ ló đầu khỏi huyệt động, hiếu kỳ nhìn chung quanh, một con trâu rừng mập mạp nhẩn nha gặm cỏ, không gian an lành tốt đẹp tựa như thế ngoại đào nguyên.
(nguyên văn) thổ bạt thử : một loài động vật giống sóc thuộc bộ gặm nhấm, sau khi trưởng thành thể trọng bình quân khoảng , kg, lớn nhất tầm , kg, chiều cao khoảng cm. Đồ ăn thường là cỏ linh lăng, rau diếp, táo, đậu phụ, bắp ngô cùng với các loại rau quả có màu xanh khác; một ngày nhiều nhất ăn được kg rau/quả.
Thế nhưng, giữa mảnh đất nhìn có vẻ an lành này, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt lại cảm thấy bầu không khí có chút khác thường. Theo lý thuyết, ngay cả vùng ngoại vi Bạch Băng bình nguyên mà cũng có bầy ma thú hung tàn như huyết lang, ở trong lòng Bạch Băng bình nguyên hẳn phải nguy cơ tứ phía mới đúng, nhưng bọn hắn lại không cảm thấy một chút hơi thở của ma thú hung mãnh nào, thậm chí một con động vật ăn thịt cũng không nhìn thấy.
Điều này có nghĩa là gì, nghĩa là tại mảnh đầm lầy nhìn có vẻ yên bình này nhất định có tồn tại ma thú cường đại thuộc về đỉnh chóp của chuỗi thức ăn, thế cho nên căn bản không có ma thú nào dám xâm nhập lãnh địa của nó.
"Nơi này chính là lãnh địa của con ma thú biến dị kia, các ngươi xác định có muốn tiếp tục không?" Yến Khinh Phong biết mấy người Gia Cát Minh Nguyệt nhất định cảm giác được điều gì đó, dò hỏi.
"Đương nhiên phải tiếp tục, ta sợ chết khiếp mới bò qua được, cũng không muốn nhanh như vậy đã phải quay lại rồi bị hù chết một lần nữa." Sắc mặt Mặc Sĩ Thần rốt cuộc khôi phục hồng nhuận, ngẫm lại tư vị run như cầy sấy lúc trước thì sợ không thôi, hiện tại bảo hắn đi liều mạng với Huyết Lang vương biến dị cũng còn hơn là leo qua ngọn Nữ Thần một lần nữa.
Những người khác nhìn Mặc Sĩ Thần đều bật cười, ai cũng không ngờ Mập mạp luôn luôn tùy tiện không sợ trời không sợ đất vậy mà lại sợ độ cao.
"Cười cái gì mà cười, không phải chỉ là sợ độ cao thôi sao, có gì đáng cười, Chuột nhắt, ngươi còn dám cười ta liền nói ra chuyện ngươi tám tuổi còn dấm đài ra giường." Mặc Sĩ Thần uy hiếp. ( =))) anh nói ra rồi còn đâu )
là đái dầm, ta nói lái đó =)))
"Má nó! Mập mạp chết bầm, ta liều mạng với ngươi!" Nụ cười của Tiết Tử Hạo trở nên cứng đờ, hắn nói hết ra rồi còn đâu a a a a! Tên mập mạp chết bầm này! Tiết Tử Hạo sưng mặt lên như quả cà chua, chột dạ len lén liếc mắt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt và Đoan Mộc Huyên, nhào về phía Mập mạp, hai người đánh nhau tung mù.
Nhìn đám thanh niên hào hứng phấn chấn này, Yến Khinh Phong cũng không nhịn được cười.
"Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi một lát trước đã, sau đó đi tìm con ma thú biến dị trong truyền thuyết kia!" Yến Khinh Phong biết đám người trẻ tuổi này sẽ không dễ dàng lùi bước.
Nghe nàng nói vậy, Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo không đùa giỡn nữa, nhìn mảnh đầm lầy ẩm ướt trước mắt, không khỏi có chút băn khoăn, "Địa phương lớn như vậy, đi đâu tìm đây?"
"Ta nghĩ hay là ta biết nó ở nơi nào." Gia Cát Minh Nguyệt xuất ra địa đồ, chỉ vào trung gian điểm đỏ nói rằng.
"Đây không phải vị trí hiện tại của chúng ta sao?" Yến Khinh Phong nhìn vị trí đánh dấu trên bản đồ Gia Cát Minh Nguyệt đang cầm trên tay, kinh ngạc nói.
"Đúng, có thể ma thú biến dị chúng ta muốn tìm ở ngay nơi này." Gia Cát Minh Nguyệt có một loại trực giác, bảo tàng bọn họ muốn tìm và con ma thú biến dị này có thể có liên quan với nhau. Lăng Phi Dương tiến lại gần, nhìn địa đồ một chút, lập tức hiểu rõ rồi. Hắn cũng suy đoán, điều Gia Cát Minh Nguyệt nói e rằng là sự thật.
Theo phương hướng mũi tên chỉ rõ, nhóm Gia Cát Minh Nguyệt đi dọc theo sát mép đầm lầy tiến về phía trước. Trên vách núi đá, một thạch động đường kính khoảng chừng hơn ba thước xuất hiện ở trước mắt.
"Chắc là nơi này đi." Gia Cát Minh Nguyệt cầm địa đồ, đối chiếu phương vị, phỏng đoán.
"Vào xem sẽ biết." Mặc Sĩ Thần ngắm nhìn địa đồ, thật đáng tiếc, nhìn không hiểu, Vì vậy cứ thế mà xông vào.
"Không muốn sống nữa hả!" Yến Khinh Phong tay mắt lanh lẹ, túm lấy cổ áo Mặc Sĩ Thần kéo trở về, khiển trách, "Ngươi biết bên trong có cái gì sao?"
"Không biết a." Mặc Sĩ Thần mờ mịt nói.
"Không biết mà ngươi còn dám xông loạn, không may gặp nguy hiểm thì làm sao?" Yến Khinh Phong tức giận dạy dỗ, trải qua trận chém giết với bầy Huyết Lang, còn có một đường hành trình này, trong lòng bất tri bất giác đã coi mấy người Gia Cát Minh Nguyệt giống như đệ đệ muội muội mà đối đãi, thẳng thắn dạy dỗ không để lại chút mặt mũi nào.
"Gặp nguy hiểm thì laị quay trở về không được sao." Mặc Sĩ Thần gãi gãi cái gáy, cười ngây ngô. Trên thực tế, lúc bọn họ lịch luyện cũng luôn như vậy. Tuy rằng cũng rất cẩn thận, nhưng lại không có ý thức nguy cơ giống như dong binh.
"Ta đi đầu tiên, Tử Hạo ngươi theo sau ta, Mập mạp ngươi đi sau Tử Hạo, Minh Nguyệt và Tiểu Huyên ở chính giữa, Phi Dương đi cuối cùng." Yến Khinh Phong không nói nhảm với Mặc Sĩ Thần nữa, sắp xếp thứ tự đội ngũ.
Lấy thực lực và kinh nghiệm của nàng, đương nhiên phải đi đầu tiên, tùy thời ứng phó khả năng xuất hiện nguy hiểm, mà Tiết Tử Hạo có sự cẩn thận và nhạy cảm đặc biệt của cung thủ, cũng có thể kịp thời phản ứng trước nguy cơ, Đoan Mộc Huyên tuổi nhỏ nhất, thực lực yếu nhất được sắp xếp ở chính giữa, có Gia Cát Minh Nguyệt bảo hộ chắc hẳn không có vấn đề gì, vị trí sau cùng nguy hiểm và khó lòng phòng bị nhất đương nhiên phải để cho Đại Địa kiếm sĩ ổn trọng chắc chắn nhất. Đêm đó nàng đã từng thấy qua thực lực của Lăng Phi Dương, Đại Địa kiếm sĩ, xét về khả năng phòng thủ, chưa chắc nàng mạnh hơn hắn được bao nhiêu.
Sắp xếp xong xuôi, đoàn người giơ lên đèn bão thông khí đặc chế của dong binh, lần lượt tiến vào trong sơn động.
Vừa đi vào cửa động, một luồng khí ấm xông vào mặt, cả người ấm áp vô cùng thoải mái. Nham thạch dưới chân tuy rằng khô ráo, nhưng nhấp nhô khó đi, trên mặt đất không ít nơi còn lộ ra những mỏm đá nhọn, toàn bộ vách động cũng là như vậy, khắp nơi lộ ra dấu vết thật sâu. Tỉ mỉ nhìn thật kỹ, thật giống như vết đao chém vậy, hoàn toàn khác với thạch động do thiên nhiên hình thành.
Nhất định không sai, vị trí bảo tàng nhất định là ở chỗ này, nếu không ai lại hao tốn sức lực mở sơn động ở địa phương này. Gia Cát Minh Nguyệt nhìn vết tích kia, càng thêm khẳng định phán đoán lúc trước, đồng thời cũng càng thêm hưng phấn và chờ mong.
Bảo tàng ngay cả Huyết Phong và La Kiêu đều tha thiết ước mơ cũng, còn vì nó mà bỏ mạng, rốt cuộc sẽ là gì đây?
Phía trước đột nhiên sáng ngời, một không gian khoảng chừng hai, ba trăm thước vuông xuất hiện ở trước mắt, giống một tòa cung điện bằng đá nho nhỏ, trên đỉnh cung điện hình lập phương có một cái vòng tròn tựa như ô cửa sổ xuyên thấu ra ngoài, đón ánh mặt trời rót vào trong thạch điện, chiếu ra một khoảng sáng bừng.
Đã thích ứng với bóng tối mắt đột nhiên nhìn thấy tia sáng, đôi mắt có cảm giác hơi nhói đau, dụi dụi mắt xong nhìn lại thạch điện, chỉ thấy trên bệ đá có một khối thô ráp, một luồng ánh sáng bảy màu đang lóe lên bất định, khiến cho toàn bộ thạch điện được bao phủ một lớp hào quang thần bí. Mặc dù không có nhìn thấy vàng bạc châu báu chồng chất như núi giống như trong tưởng tượng, nhưng luồng ánh sáng bảy màu này lại khiến cho mỗi người cảm thấy rung động từ tận đáy lòng, dường như ngay cả linh hồn cũng cảm thụ được một tia chấn động, hiển nhiên, trong luồng sáng bảy màu kia ẩn chứa một thứ lực lượng kỳ dị nào đó không ai biết.
"Tìm được rồi!" Ngay khi mọi người đang khiếp sợ không rõ, Mặc Sĩ Thần kích động từ đằng sau Tiết Tử Hạo vọt lên phía trước, chạy ào về phía thạch điện, có điều hắn không tùy tiện đưa tay ra bắt, mà đứng yên một chỗ nhìn chằm chằm vào những thứ trước mặt.
"Vù", đúng lúc này, tiếng gió nặng nề chợt vang lên, một bàn tay phủ đầy lông dài màu vàng kim to lớn như thớt đá đột nhiên đánh về phía Mặc Sĩ Thần.
"Cẩn thận!" Yến Khinh Phong nhón mũi chân một cái phi thân tới, vung kiếm chém lên bàn tay to lớn kia, đồng thời chắn trước người Mặc Sĩ Thần. Đồng thời xuất thủ còn có Lăng Phi Dương và Gia Cát Minh Nguyệt, bọn họ đều cùng một lúc chắn trước mặt Mặc Sĩ Thần.
"Ầm!", Yến Khinh Phong vung kiếm bổ trúng bàn tay màu vàng kim, lại chỉ để lại một vệt nhợt nhạt, ngược lại bị lực lượng khổng lồ chấn bay về phía sau liên lụy cả Mặc Sĩ Thần, Gia Cát Minh Nguyệt, Lăng Phi Dương cũng bay về phía sau theo, mấy người lảo đảo một lát, mới miễn cưỡng đứng vững. Mặc Sĩ Thần thì không có vận khí tốt như vậy, hắn trực tiếp ngã rầm trên mặt đất, còn liên tiếp lăn hai vòng.
Nhìn phía trước mặt, tất cả mọi người hít một hơi khí lạnh.
Chỉ thấy một con đại địa bạo hùng thân cao chừng ba thước có hơn đang vuốt ngực, rít gào cuồng nộ, một thân lông dài màu vàng kim lóe sáng, từng cọng lông dựng đứng lên như một thanh trường mâu tinh xảo.
“Đúng là bạo hùng biến dị! Không sai, nhất định là bạo hùng biến dị!" Mặc Sĩ Thần mặt mày xám xịt từ trên đất bò dậy, kích động đến mức nói lắp bắp. Đại địa bạo hùng là một loại ma thú loại hình công kịch, hầu hết đều là ma thú cao cấp, cũng không quá hiếm thấy, thế nhưng ma thú thân cao hơn ba thước, toàn thân phủ kín lông dài màu vàng kim đừng nói nhìn, phỏng chừng chưa ai từng nghe nói qua, không phải là ma thú biến dị thì là cái gì.
"Ha ha, rốt cuộc tìm được! Xem ta thu phục nó!" Mặc Sĩ Thần đọc chú ngữ thật nhanh, âm thanh cổ quái mà khó đọc, nghe khác hẳn với chú ngữ thông thường, chính là chú ngữ dung hợp tinh thần mà Văn Dật đã dạy. Đây chính là ma thú biến dị đó, tuy rằng còn chưa biết kỹ năng là gì, thế nhưng chỉ nhìn bộ dáng như vậy cũng biết chắc sẽ không đơn giản, Mặc Sĩ Thần không đợi được nữa rồi.
"Ngu ngốc! Ngươi kích động cái lông!" Gia Cát Minh Nguyệt giận dữ quát một tiếng. Nếu như dễ dàng như vậy đã có thể dung hợp thì còn gì phải nói nữa!
Mặc Sĩ Thần làm như vậy, tuyệt đối là vô cùng nguy hiểm! Gia Cát Minh Nguyệt vừa tức vừa vội! Cho nên, nàng lập tức làm ra hành động tương ứng !
Giản đơn mà thô bạo!
--hết chương ---