Vu Nhai sợ nhất là không có cơ hội lấy ra chứng cứ, giờ đã lấy đạo cụ ma pháp ghi chép ra, cộng với hai lão nhân Độc Cô gia, hắn không sợ gì nữa. Lúc trước khi Vu Nhai giết Hoàng Phủ Cung có phân tích rồi, chỉ chờ hắn lấy ra chứng cứ, dù cầm tới trước mặt Huyền Binh Đại Đế cũng không sợ. Muốn đối phó Vu Nhai chỉ có thể đánh lén, hắn sợ Mông thân vương ám toán sao?
Tóm lại cửa ải khó khăn nhất đã vượt qua, nhiều người có mặt đều nhìn ra.
Mặt Mông thân vương cứng ngắc, gã không dám tùy ý công khai chuyện về Cổ Duệ chi dân. Trời biết sẽ tạo khủng hoảng gì, hoặc khiến tổ chức bí mật nổi âm mưu khác. Huyền Binh đế quốc không hòa bình như mặt ngoài.
- Nếu ngươi nói những điều này là thật thì hãy giao đạo cụ ma pháp ghi chép cho ta kiểm tra.
Vu Nhai mỉm cười nói:
- Xin lỗi, người là đương sự, ta không thể giao cho người. Nếu người đồng ý có thể đi về trước, báo cáo cho Huyền Binh Đại Đế rồi tuyên ta đến hỏi chuyện, khi đó ta sẽ giao cho Huyền Binh Đại Đế vĩ đại của chúng ta kiểm tra.
Nếu Vu Nhai ngu ngốc giao chứng cứ ra sẽ bị Mông thân vương bóp nát, sau đó chờ bị diệt khẩu.
Mắt Mông thân vương tràn ngập uy hiếp nói:
- Loại chuyện nhỏ này sao có thể quấy rầy Huyền Binh Đại Đế?
Vu Nhai không nể mặt:
- Nếu là việc nhỏ thì mời thân vương điện hạ lui binh đi.
Nếu là dân chúng Huyền Binh đế quốc bình thường sẽ sợ Mông thân vương đến mất hồn mất vía, cảm giác vinh diệu về đất nước quá lớn, nhưng với Vu Nhai thì không.
Đừng nói là Vu Nhai, xem như thiên tài Độc Cô gia khi đối diện Mông thân vương cũng không sợ sệt gì.
Mông thân vương lười cãi cọ với Vu Nhai:
- Ngươi . . . Tốt tốt tốt, ta không tin không diệt được các ngươi, Dao Quang thành sẽ bị hủy!
Đệ nhất thân vương cực kỳ buồn bực, cứ tưởng là con kiến nho nhỏ nhưng có thể dao động căn cơ của gã. Mới rồi đã nói dù hôm nay Mông thân vương giết Vu Nhai, muốn giữ địa vị đệ nhất thân vương cũng rất khó khăn, trừ phi gã giết luôn lão già Mê Thành, Độc Cô Thanh Hải.
Khả năng Mông thân vương giết được hai lão nhân chết tiệt là rất thấp, gã ngoái đầu nhìn thánh binh sư sau lưng mình.
Mông thân vương hỏi:
- Các ngươi nắm chắc bao nhiêu phần trăm?
- Nếu cộng vào mông thân vương điện hạ, chúng ta có nắm chắc bám chân hai lão nhân đó, nhưng mà . . .
Nhưng bọn họ không cách nào nói tiếp, dốc hết sức mới giữ chân được hai lão nhân thì giúp được gì?
Không thể giết chết Vu Nhai, nếu dư ra một người thì dễ rồi. Bọn họ là thánh binh sư, không phải loại mới vào thánh binh sư. Nhưng thánh binh sư đó nhấn mạnh là phải cộng thêm Mông thân vương, thánh binh sư tam đoạn mới bám giữ được lão già Mê Thành, Độc Cô Thanh Hải.
Thánh binh sư lúc trước bị Độc Cô Thanh Hải đập bẹp dưới đất bò dậy nói:
- Tân vương, dù sao Dao Quang thành không chạy thoát được, chúng ta có thể tiếp tục tìm người, tìm thêm mấy thánh binh sư nữa.
Mặt thánh binh sư lau sạch sẽ, vẫn là biểu tình kiêu ngạo.
Tất cả thánh binh sư thầm nghĩ:
- Ngu ngốc.
Ngươi biết tìm mấy thánh binh sư chẳng lẽ Độc Cô gia không thể làm vậy sao? Cứ kéo dài đến khi Độc Cô gia chủ trực tiếp ra mặt sẽ phải dùng dến chứng cứ, đối chứng trước Huyền Binh Đại Đế.
Mông thân vương hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Không có thánh binh sư thì ta không có cách nào sao?
Đệ nhất thân vương ra lệnh:
- Triệu tập tất cả quân đội Bắc Đẩu thành có thể sử dụng, ai dám không xuất binh thì giết không tha!
Mông thân vương vừa dứt lời, Vu Nhai lên tiếng châm chọc:
- Mông thân vương, ta cũng ghi lại lời ngươi vừa nói, rất là đại nghịch bất đạo.
Không khí đông lại.
Mông thân vương quay đầu, âm trầm nhìn Vu Nhai, trầm giọng nói:
- Chờ tiêu diệt Dao Quang thành rồi ta sẽ thỉnh tội với hoàng huynh, các ngươi cứ từ từ nghĩ đối sách đi.
Dao Quang thành lại trở về bình tĩnh, yên lặng kỳ dị. Ai đều biết bây giờ là bình yên trước đại chiến, thời gian chiến tranh sẽ đến rất nhanh. Chỉ chờ binh sĩ ngoài Độc Cô Chiến Huyền đến Dao Quang thành là chiến.
Mới rồi Mông thân vương đã nói ai dám không xuất binh thì giết không tha.
Mông thân vương tự mình đến nơi, dù gã danh bất chính ngôn không thuận, không có quân lệnh nhưng mấy người dám cãi lại? Chỉ cần đệ nhất thân vương quyết tâm nhất định sẽ điều binh được, muốn bao nhiêu binh tùy ý.
Dao Quang thành phải làm sao? Tương lai đi về đâu?
Nhiều người tập trung ánh mắt vào ba người đứng trên cao nhất, hai già một trẻ.
Hiện tại người Dao Quang thành có suy ghĩ gì đều không dám rục rịch. Hai lão nhân lật tay phủi như đuổi ruồi đã đập bẹp thánh binh sư không ai bì nổi của Mông thân vương. Nhiều người Dao Quang thành cả đời không thấy bộ dạng thánh binh sư như thế nào chứ đừng nói là đẳng cấp có thể đập bẹp thánh binh sư. Chăc chắn hai lão nhân cũng là thánh binh sư, đi rất xa trên con đường này.
Người bình thường không hiểu nổi cảnh giới thánh binh sư, tồn tại như thần.
Vù vù vù vù vù!
Gió từ ngoài thành mang đến mùi máu, gió thổi là giai điệu, tiếng hít thở nặng nhọc của mọi người là nhịp. Ánh mắt đám người thỉnh thoảng liếc hướng ngoài thành, một nơi không bị mùi máu lan đến. Đám người Mông thân vương nhanh chóng dựng lên phòng ở người bình thường không trú ngụ được, có lẽ đã bỏ sẵn trong không gian giới chỉ.
Vu Nhai phá vỡ bình tĩnh:
- A đại cửu, mẫu thân của ta có khỏe không? Lần trước đưa trọng bảo đến có dùng được không?
Vu Nhai không nói chuyện liên quan Yến đại nhân mà hỏi thăm mẫu thân của hắn.
Vu gia chủ ngẩn người một lúc mới phản ứng lại, trầm giọng nói:
- A . . . Mẫu thân của ngươi rất khẻo, có thể tu luyện huyền khí, thân thể tốt hơn trước nhiều, nàng rất nhớ ngươi. Vì lần này nguy hiểm, nàng muốn góp sức cho Dao Quang thành nên ta tạm nhốt nàng lại, ở trong Vu gia chúng ta, vô cùng an toàn, ngươi cứ yên tâm.
Vu Nhai thở phào:
- Vậy là tốt rồi, ta đi thăm mẫu thân.
Chuyện Vu Thiên Tuyết mới là quan trọng nhất, mãi đến giờ Vu Nhai chưa được gặp mẫu thân. Vu Nhai thông cảm Vu gia tạm giam lỏng Vu Thiên Tuyết, đổi lại là hắn cũng sẽ làm vậy.
Hơn nữa . . .
- Vu Nhai, ngươi trở về là tốt rồi, mẫu thân của ngươi cứ muốn đi ra thay ngươi. Nàng nói bây giờ ngươi là thành chủ Dao Quang thành, nàng là mẫu thân của thành chủ phải góp sức, làm trụ cột tinh thần cho mọi người. Nếu cần thiết thì nàng sẽ . . . Sẽ . . .
Vu Nhai lạnh lùng cười tiếp lời:
- Mẫu thân sẽ dùng mạng sống của mình bình ổn cơn giận của Mông thân vương đúng không?
Đây là vế sau câu 'hơn nữa' của Vu Nhai, cũng là nguyên nhân chính Vu gia nhốt Vu Thiên Tuyết. Lúc Dao Quang thành nguy hiểm, các thế lực khác buộc Vu Thiên Tuyết ra mặt, với tính cách của nàng thà lấy mạng mình đổi mạng sống của mọi người, quan trọng nhất là đổi mạng Vu Nhai, sinh mạng nhi tử duy nhất của nàng.