Triệu Hoán Thần Binh

chương 1066: thu một tôn nữ đi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Đương nhiên là hắn làm, không biết bị phá thành tình trạng gì. Tiểu tử này có quá nhiều bí mật, tuy hắn thể hiện ra là ngũ hệ huyền binh giả nhưng ta cảm thấy trong cơ thể Vu Nhai còn che giấu một thanh thần kiếm, là thần kiếm cực kỳ nghịch thiên. Lực lượng thiên binh sư của Vu Nhai chưa phá vỡ quy tắ tự nhiên làm sao có thể đánh bay Mông thân vương được?

- Cái gì? Chẳng lẽ một kiếm kia đã là lực lượng thánh binh sư?

Độc Cô Thanh Hải trả lời:

- Tuy ta không cảm giác được nhưng lực lượng có thể đánh bay Mông thân vương sẽ đơn giản sao?

Lão già Mê Thành im lặng, Độc Cô Thanh Hải cũng trầm ngâm. Cuối cùng hai lão nhân thở hắt ra.

Độc Cô Thanh Hải nói:

- Ánh mắt gia chủ sâu xa nhất. Chúng ta chỉ muốn thu đồ đệ, dù sao thì trước khi Vu Nhai trở thành cao thủ đỉnh cao trên đại lục phải tìm cách khiến hắn sửa họ Độc Cô.

- Ta thấy không nhiều hy vọng. Tiểu tử này rất bướng bỉnh, trừ phi Độc Cô Chiến Phong buông thân phận thuyết phục hắn thì họa may.

- Độc Cô Chiến Phong cũng là nhân vật nghịch thiên, thực lực sâu không lường được, không ngừng tiến bộ. Nếu không có gia chủ thì dù là người Độc Cô gia thế hệ trước cũng không mấy ai áp chế Độc Cô Chiến Phong được, cũng không muốn trấn. Tuy cách làm việc của Độc Cô Chiến Phong cực đoan, kiêu ngạo nhưng hắn vĩnh viễn đứng về phía ích lợi cho Độc Cô gia.

Độc Cô Thanh Hải thở dài thườn thượt:

- Độc Cô gia một sáng một tối, có hai kỳ tài đã là may mắn cho Độc Cô gia. Kết quả ra Vu Nhai có mối thù ovứi Độc Cô Chiến Phong, còn là nhi tử của hắn, quan trọng là hai tên đều bướng như con lừa.

Lão già Mê Thành bổ sung:

- Ài, kêu Độc Cô Chiến Phong xin lỗi mẫu thân Vu Nhai chẳng khác nào giết hắn.

- Đôi phụ tử này sẽ có cuộc chiến.

Độc Cô Thanh Hải cười khổ nói:

- Dù sao thì ta nghiêng hướng Vu Nhai, nếu hai phụ tử không hòa thuận được ít anhat Vu Nhai đối xử với nữ nhân mạnh hơn Độc Cô Chiến Phong nhiều. Vu Nhai làm người khôn khéo, lòng lương thiện, tuy có lúc rất vô xỉ nhưng không ảnh hưởng việc chính. Vu Nhai là một con người có máu thịt, có tính người hơn.

- Đương nhiên là ta cũng ủng hộ Vu Nhai, dù vì long văn trận. Nhưng Độc Cô gia không chỉ có hai chúng ta là trưởng lão. Độc Cô Chiến Phong nắm giữ U Linh kiếm các, trừ chúng ta ra có ai ủng hộ Vu Nhai?

Lão già Mê Thành lắc đầu, nói:

- May mắn có gia chủ, nếu không ngày nào phụ tử đối đầu thì Vu Nhai chưa hoàn toàn trưởng thành sẽ rất nguy hiểm.

- Đáng, Độc Cô Chiến Phong đáng đánh, sinh ra nhi tử tốt như vậy nhưng gây ra tình trạng thế này, tổ cha hắn!

Lão già Mê Thành cứng ngắc nói:

- Hình như nãi nãi của Độc Cô Chiến Phong là đường cô của ngươi?

Mắt lão già Mê Thành trợn trắng, Độc Cô gia dù quan hệ huyết thống nhạt nhẽo mấy thì vẫn là thân thích.

Lão già Mê Thành lười quan tâm lão già Mê Thành đáng đánh, tiếp tục tăng tốc, nói:

- Sau khi trở về lão tử sẽ thuyết phục Cửu Huyền nhà ta, ít nhất khiến nàng sinh mấy nhi tử cho tiểu tử Vu Nhai. Toàn bộ họ Độc Cô hết, có một đứa kế thừa tài năng nghịch thiên của Vu Nhai là được.

- Có loại gia gia như ngươi sao? Thật tình. Thiên Tội Uyên xảy ra vấn đề, chắc chắn tiểu nha đầu Cửu Lan cũng đi ra. Lão tử mau chóng thu một tôn nữ đi, nếu Cửu Loan không được còn có nha đầu nho nhỏ Tiểu Loan. Hừ hừ.

Hai lão nhân vô lương tâm thấy kế hoạch Vu Nhai sửa họ vô vọng thì chuyển sang đời con đời cháu.

Lão già Mê Thành chợt ngộ ra, la lên:

- Cha nó, lúc trước Vu Nhai hỏi thăm chuyện nhất kiếm kinh thiên rõ ràng là lần đầu tiên gặp ta, hình như bị dị ma tộc truy sát rồi mất tích hai tháng. Khi đó ta nói Vu Nhai vào Minh Huyễn cổ lâm nhưng hắn hết sứ phủ nhân, bảo là dùng quyển trục ma pháp huyễn thuật lừa gạt dị ma tộc, hiện tại lại nói là Vu Nhai thấy ảo giác nhất kiếm kinh thiên trong Minh Huyễn cổ lâm?

- Cắc chắn tiểu tử này giở trò quỷ, hắn phát hiện cái gì trong Minh Huyễn cổ lâm. Quyển trục ma pháp huyễn thuật cái con khỉ, đều là giả! Nếu không thì sao tiểu tử này có được nhiều sáo trang Đế Long tộc đến vậy? Sao có thể không cần dùng kiếm bài vẫn ra khỏi Minh Huyễn cổ lâm được?

Độc Cô Thanh Hải chớp mắt lia, ngơ ngác nhìn lão già Mê Thành nổi giận mắng chửi, không biết nên nói cái gì.

- Đúng vậy! Lần thứ hai Vu Nhai vào Minh Huyễn cổ lâm cũng không tìm ta xin kiếm bài.

Độc Cô Thanh Hải tìm được cơ hội xen miệng:

- A, hay là hắn có hỏi ĩn kiếm bài mà ngươi không biết?

Lão già Mê Thành lúng túng nói:

- Lúc ấy ta chìm trong phù văn Vu tiểu tử cho nên không nhớ có đưa kiếm bài không.

Khi ấy lão già Mê Thành say mê đến nỗi Tiểu Loan, Tiểu Dịch vẽ rùa trên mặt lão cũng không biết.

- Khi Vu Nhai ra khỏi Minh Huyễn cổ lâm ta cảm giác có một dao động mãnh liệt, chẳng lẽ vấn đề Thiên Tội Uyên đã xuất hiện từ lúc đó?

Độc Cô Thanh Hải biết khi lão già Mê Thành đã say mê là không quan tâm mọi thứ:

- Hay chúng ta quay về hỏi Vu Nhai?

Lão già Mê Thành lắc đầu, nói:

- Thôi, trời biết tiểu tử này có nói thật không. Tiểu nha đầu đáng yêu kia nói đúng, tên khốn đó là siêu lừa đảo!

Lão già Mê Thành bó tay với Vu Nhai, ai kêu trên người tiểu tử này luôn có nhiều phù văn, tậm chí long văn mà lão muốn. Cảm giác bị người bắt chặt điểm yếu thật tệ, cố tình cứ lộ ra điểm yếu cho Vu Nhai nắm.

Hai lão nhân suy nghĩ các loại bí mật của Vu Nhai, các khả năng lừa gạt bọn họ và thế nhân. Độc Cô Thanh Hải, lão già Mê Thành phát hiện hai người không nhìn thấu tiểu tử này, Vu Nhai là một điều bí ẩn.

Không biết thứ Vu Nhai biểu hiện ra ngoài cái gì là thật, là giả.

Độc Cô Thanh Hải khẽ thở dài:

- Thật ra hắn che giấu là để bảo vệ mình, hắn lừa gạt các loại năng lực của mình. Tính cách Vu Nhai chân thành, có điều này là đủ rồi, chúng ta đừng nghĩ nhiều nữa.

Lão già Mê Thành than thở, lắc đầu, nói:

- Cũng đúng, trên Thần Huyền đại lục những thiên tài nghịch thiên thật sự có ai không giăng đầy sương mù? Vu tiểu tử hơi quá một chút.

Độc Cô Thanh Hải và lão già Mê Thành bay nhanh hướng Độc Cô gia.

Buổi sáng hai ngày sau, Vu Nhai đang lén nướng đồ ăn trong sân của mình, bên cạnh hắn có một con ma thú nhỏ xíu màu đen, lưng có hoa văn vàng, chính là Tiểu Hắc. Vu Nhai nướng cái gì khỏi nói cũng biết.

Bữa sáng ăn trứng rồng, thật là cuộc sống xa xỉ.

May là khi Vu gia chủ, Ngọc Vấn Hiền đi vào thì Vu Nhai và Tiểu Hắc dọn dẹp xong vỏ trứng rồng.

- Ủa? Mùi gì thơm vậy?

Không phải Vu Nhai giấu giếm không chịu chia mà ăn thứ này sẽ khiến cự long chú ý, trời biết khi nào Cổ Duệ chi dân mang cự long ra khỏi mảnh đất bí ẩn. Lỡ các cự long xuống dưới phát hiện nguyên Vu gia Dao Quang thành toàn ăn trứng rồng không chừng Vu gia sẽ là gia tộc thứ nhất tiêu đời trong đại kiếp nạn Thần Huyền đại lục.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio