- Chẳng lẽ ta đã sai? Cảm ngộ tuyệt địa chỉ là đường nhỏ? Rừng Tinh Linh, Mê Vụ sơn mạch, mục tiêu muôn cảm ngộ Minh Huyễn cổ lâm trong Độc Cô gia cũng vậy sao?
Mặt Vu Nhai tái xanh:
- Đúng rồi, ta đang lữ hành, nhưng từ bắc bộ Kích Lĩnh thì bắt đầu không còn đơn thuần nữa, ta không còn giữ tâm tình của lữ hành giả.
Binh sĩ thủ quan hét to:
- Này, rốt cuộc ngươi có vào hay không? Hay ngươi là gian tế của Cổ Duệ chi dân?
Vu Nhai giật mỉnh tỉnh lại, miễn cưỡng cười nói:
- Ta không vào. Yên tâm, ta không phải gian tế gì, ta là kim bào Độc Cô gia. Cho hỏi ở đâu có bán ma thú bay?
Binh sĩ thủ quan càng cảm thấy tên này đáng ngờ, nhưng khi gã nhìn kim bào Độc Cô gia thì trợn tròn mắt.
Binh sĩ thủ quan làm sao có thể tùy tiện tiếp xúc tới kim bào? Dù có gặp thì người ta sẽ hĩnh mũi nhìn trời đi vào. Binh sĩ thủ quan vội xin lỗi, chỉ rõ chỗ nào có ma thú bay, còn định bỏ tiền túi ra mua giùm. Vu Nhai không chịu ăn bớt của bọn họ.
Vu Nhai mua một con Kiếm Điêu vội vàng bay hướng nam.
Binh sĩ thủ quan nói:
- Nghe bảo thế hệ trẻ Độc Cô gia đều trở về, sao vị đại nhân này đến rồi đi? Người này dù sao cũng là kim bào, có thể đừng núp trong đám đông khoe mẽ được không? Sẽ hù chết người.
Vu Nhai cưỡi Kiếm Điêu mất mấy ngày trở lại Kích Lĩnh hành tỉnh, nơi ban đầu phát hiện bí mật ngọc bài lữ hành. Mấy ngày nay Vu Nhai sửa sang lại suy nghĩ, càng cảm thấy hành động chuyên môn cảm ngộ tuyệt địa không sai nhưng không phải đường chính. Cảm ngộ tuyệt địa chỉ là phụ trợ, Vu Nhai cần cảm ngộ càng cường đại hơn.
Nhưng đại thế là cái gì? Vu Nhai không rõ ràng, nếu không biết thì lữ hành đi, đi đến khi nào hiểu mới thôi.
Bắc bộ Kích Lĩnh hành tỉnh, Lang Nha thành, một viên công công hội lữ giả nghi hoặc nhìn Vu Nhai.
- Ủa? Sao ngươi quay về?
Lúc trước Vu Nhai đăng ký lĩnh ngọc bài lữ hành tại chỗ viên công này. Có ngọc bài lữ hành đều là đại nhân vật, gã nhớ rất rõ ràng.
- Ta có thể lĩnh thêm một khối ngọc bài lữ hành được không?
Nhân viên công hội lữ giả nghi hoặc hỏi:
- Lại lĩnh một khối? Cái trước bị hỏng rồi?
- Không phải, chẳng qua cảm giác không đủ dùng, ngươi xin cho ta một cái là được.
Viên công công hội lữ giả càng khó hiểu hơn:
- Không đủ dùng?
Ngọc bài lữ hành có thể làm được gì? Bên trong có không gian sao? Nhưng cấp trên đã dặn những người này là đại nhân vật, có yêu cầu gì cũng phải báo lên trên.
Viên công công hội lữ giả đành nói:
- Ngươi chờ chút.
Vu Nhai đợi hai canh giờ, không biết công hội lữ giả dùng cách liên lạc gì mà nhận hồi âm ngay.
Viên công trở về nơi Vu Nhai nghỉ ngơi trong công hội lữ giả, nói:
- Cấp trên nói có thể phát thêm một khối ngọc bài nhưng ngươi cần chờ ba ngày, được không?
Vu Nhai nói:
- Được được, ngươi cứ làm việc đi.
Ngọc bài lữ hành vốn có của Vu Nhai khắc đầy tuyệt địa, tuy có thể dùng tiếp nhưng hắn vẫn muốn lấy thêm một khối, đối lập hai bên càng rõ ràng hơn. Vu Nhai muốn xem đại thế rốt cuộc là cái gì.
Về kiếm đạo thành thánh thì Vu Nhai không nóng nảy muốn có nữa.
Ba ngày sau Vu Nhai lĩnh khối ngọc bài thứ hai, trong ba ngày này hắn đi dạo xung quanh, có chút thu hoạch nhưng không nhiều. Bởi vì không có ngọc bài lữ hành mới nên Vu Nhai không hoàn toàn cảm ngộ ra đại thế.
Vu Nhai lĩnh khói ngọc bài thứ hai, hắn ném ngọc bài lữ hành cũ vào không gian giới chỉ, lấy ngọc bài mới ra.
Vu Nhai đi con đường cũ nhưng không bước vào tuyệt địa, nên nói là hắn cứ đi thẳng, dù gặp thứ gì cũng sẽ ngắm nghái một phen. Vu Nhai hoàn toàn là lữ hành giả, hắn không cố ý xem ngọc bài lữ hành. Một đường đi tới, Vu Nhai không đến công hội lữ giả đăng ký nữa. Vu Nhai cho rằng đã đăng ký một lần thì không cần lặp lại lần hai, cố ý sẽ ảnh hưởng tâm tình.
Vu Nhai không cố ý làm cái gì, hắn đi tới Thiên Kiếm hùng quan.
Lần này Vu Nhai đi càng chậm, chớp mắt qua hai tháng hắn lại đặt chân vào Thiên Kiếm hùng quan.
Thiên Kiếm hùng quan cho Vu Nhai cảm giác khác hẳn, rất bình thường, không khiến hắn cảm giác được gì rồi lại như đã hiểu.
Vu Nhai nhỏ giọng nói:
- Lần này đã cảm giác đúng, nhưng đúng ở đâu?
Vu Nhai lấy ngọc bài lữ hành mới ra, linh giác luồn vào trong.
Từ khi lĩnh khối ngọc bài thứ hai đến nay Vu Nhai không dùng linh giác cảm ứng, đây là lần đầu tiên. Vu Nhai tin tưởng chỉ cần thả ra thứ hắn cảm ngộ được rồi lại bỏ qua thì sẽ càng cảm nhận sâu sắc hơn, giải mở khó hiểu trong lòng.
Ầm!
Từng đợt cảm giác kỳ diệu tuôn hướng ý thức Vu Nhai, mấy thứ mơ hồ trong ký ức được giải phóng, biến càng rõ ràng hơn. Ý thức Vu Nhai dậy sóng nhưng người bên ngoài không có cảm giác gì.
Vu Nhai đứng thẫn thờ một lúc lâu, bỗng nhiên bật cười. Có lẽ vì lữ hành khién tâm tình Vu Nhai bình tĩnh hơn, hắn không cất tiếng cười to.
Vu Nhai bình tĩnh nói:
- Thì ra là vậy, ta luôn đi lầm đường. Hoa cỏ cây cối, ma thú, nhân loại, tuyệt địa, tất cả sinh hoạt trên mảnh đất này. Thứ ta cần cảm ngộ không phải những cái nhỏ bé kia mà là đại thế toàn bộ Thần Huyền đại lục, thậm chí là thế giới.
Phong Doanh hỏi:
- Chủ nhân, cái gì là đại thế?
- Ta cũng không rõ ràng, nhưng ta biết hướng đi chính xác. Nói đơn giản một chút chính là các loại địa hình, các loại sinh thái diễn hóa, thậm chí địa xác biến hóa . . .
Vu Nhai dùng tri thức đời trước giải thích cho Phong Doanh:
- Ta nghĩ này có một ngày ta cảm ngộ đủ thì thậm chí có thể thôi diễn ra những tuyệt địa hình thành như thế nào.
Thôn Thiên kiếm linh nhỏ giọng nói:
- Dời núi lấp biển thật sự!
Vu Nhai không nghe rõ ràng trong giọng nói Thôn Thiên kiếm linh chất chứa cảm thán.
- Đi đi, nếu không nhanh chóng đi Độc Cô gia không chừng hoạt động kiếm đạo thành thánh đã kết thúc.
Tâm tình Vu Nhai rất tốt đi vào Thiên Kiếm hùng quan, còn chào hỏi binh sĩ thủ quan, đồng nghiệp cũ của mình.
Binh sĩ thủ quan xụ mặt, dửng dưng, kiêu ngạo. Chào hỏi? Ca để ý đến ngươi mới lạ.
Nhưng binh sĩ thủ quan bỗng toát mồ hôi lạnh, lòng thầm rít gào: Đại ca, kim bào đại ca, tính cách của ngươi bình thường một chút được không? Đừng hù ta sợ!
Vu Nhai không biết binh sĩ thủ quan này vẫn là người hai tháng trước, hắn rời khỏi Thiên Kiếm hùng quan.
Vu Nhai không đăng ký lữ hành, không phải không muốn mà do hơn một tháng qua không đăng ký nên đã quên. Ghi chép lữ hành của Vu Nhai dừng lại ở trấn nhỏ Thiên Kiếm hùng quan, đó còn là ghi chép của khối ngọc bài thứ nhất.
Vì quên nên Vu Nhai hoàn toàn không quan tâm, hắn vừa đi vừa lấy Thần Huyền Khí Điển ra.
Vu Nhai phát hiện huyễn ảnh trong địa diễn thay đổi nghiêng trời lệch đất. Lúc trước rừng Tinh Linh, Mê Vụ sơn mạch song song bây giờ như có một sơn mạch lớn xuất hiện trong huyễn ảnh. Trong sơn mạch rừng Tinh Linh, , các tuyệt địa Vu Nhai từng đi qua tràn ngập sơn mạch. Một ít cảm ngộ nhỏ cũng có mặt.