Ánh mắt thuần Cổ Duệ chi dân lạnh băng. Lời người này nói đánh trúng điểm yếu, e rằng sẽ dẫn đến nhiều thay đổi. Họ là thần, địa vị của bọn họ không tha sự chống đối, không tha bị chất vấn. Dù hiện tại Thần Huyền đại lục còn đang mịt mờ chưa rõ ràng tình huống thì Cổ Duệ chi dân vẫn mang theo niềm kiêu hãnh, bọn họ thỏa hiệp rất nhiều nhưng đã đến giới hạn.
Đúng, Cổ Duệ chi dân khiến con lai và họ cùng sống chung trong thành thị, cùng nhau công tác. Bọn họ rất khó chịu điều này, nhưng vì tham vọng thống trị Thần Huyền đại lục, Cổ Duệ chi dân phải nhịn. Đó đã là cực hạn, sao có thể cho phép con lai cưỡi trên đầu trên cổ mình?
Tuy có thể cải tạo huyết mạch nhưng vẫn mang vết nhơ con lai, đây là sự thật không thể thay đổi.
Có một, hai con lai thì còn chấp nhận được, thậm chí lờ đi vết nhơ kia. Nhưng cả đám chui ra làm người ta khó chịu. Nhân loại bình thường còn kỳ thị con riêng nói gì đến huyết mạch Thần Duệ chi tộc không thuần chủng?
Có thể tưởng tượng như vậy, Cổ Duệ chi dân không thể làm bậy, không biết giải quyết như thế nào. Những chuyện này cần báo lên cấp trên, đây không phải là việc nhỏ. Bọn họ chỉ lạnh lùng trừng Mộc Nguy, bao gồm Lam Thương Tử không dám hành động.
Lam Thương Tử rất bực bội, vì gã vốn định biểu hiện tài năng. Lam Thương Tử đứng ra, Mộc Nguy dám làm gì thì có thể lấy cái cớ Mộc Nguy chống đối gã, danh chính ngôn thuận xử lý. Nhưng không biết là trùng hợp hay bị nhìn thấu suy nghĩ, tạp chủng này nói ra những lời đâm thấu tim gan.
Chuyện sau đó càng đáng sợ hơn. Tiểu tử này nói xong chậm rãi đi hướng Hắc Nguyệt công chúa.
Vu Nhai bước tới trước mặt Tiểu Mỹ, dịu dàng nhìn nàng. Cách nhau thật gần, nỗi lòng Vu Nhai trào dâng, hắn không kiềm được thẫn thờ nhìn nàng.
Vu Nhai chậm rãi nói:
- Hắc Nguyệt công chúa điện hạ, không biết lời hứa của công chúa còn hiệu quả không?
Đinh!
Tiểu Mỹ nhìn nam nhân trước mắt mình, biểu hiện lúc trước của hắn quá rõ ràng, nàng không ghét bao nhiêu, ít nhất tốt hơn mấy hoàng tử khác. Nhưng rất nhanh Tiểu Mỹ lại có ác cảm, vẫn là ánh mắt đó, chết tiệt.
Tuy nhiên khi đã hứa thì phải thực hiện, Tiểu Mỹ quyết tâm sẽ tìm cách móc mắt nam nhân này ra.
Tiểu Mỹ mặc kệ nam nhân này là con lai hay gì, có phải vì muốn tranh một hơi cho con lai người và thần không. Tiểu Mỹ chỉ biết ánh mắt của nam nhân này rất đáng ghét, nhìn thứ không nên nhìn vậy phải trả giá đắt. Dù Tiểu Mỹ không móc mắt hắn được thì nàng quyết cho nam nhân này một bài học nhớ đời.
Từ đầu đến cuối Tiểu Mỹ thờ ơ với chuyện trước mắt, nàng không chút hứng thú, mảnh đất bí ẩn không phải là nhà của nàng.
Có lẽ nữ nhân khác cảm thấy hàng loạt hành động của nam nhân này thật oách, nhưng trong lòng Tiểu Mỹ đã không có chỗ chứa cho người khác. Hắn đẹp trai hay không liên quan gì nàng? Kẻ siêu lừa đảo đó dù làm chuyện đơn giản nhất, vô sỉ nhất vẫn oai hơn nam nhân này nhiều.
Khi Tiểu Mỹ định đồng ý thì bị người ngắt lời, đó là Hắc Lâm Tư Nhi.
Hắc Lâm Tư Nhi mở miệng nói:
- Khoan, người như ngươi có tư cách hẹn công chúa sao? Làm người nên tự hiểu sức mình.
Nếu không có những lời đâm thấu tim gan Mộc Nguy nói trước đó thì Hắc Lâm Tư Nhi sẽ không xen vào, nhưng bây giờ không được.
Vu Nhai liếc Hắc Lâm Tư Nhi rồi lờ đi, dịu dàng như nước nhìn Tiểu Mỹ, lặp lại câu hỏi:
- Không biết lời hứa của công chúa còn hiệu quả không?
- Ngươi . . .!
Vu Nhai quát:
- Công chúa, ta và công chúa đang nói chuyện không hiểu sao cứ có kẻ không biết lượng sức mình lao nhao phá rối? Cái người không biết tự lượng sức mình này toàn nói lời nhảm nhí.
- Muốn chết!
Nỗi đau lớn nhất của Hắc Lâm Tư Nhi là thân phận cao cao tại thượng bị công chúa từ đâu chui ra đè xuống, bây giờ tạp chủng này dám xát muối vào vết thương. Hắc Lâm Tư Nhi hiểu câu nói sau cùng có ý gì, chuyện hẹn hò là nàng nêu ra, bây giờ nàng lại muốn đổi ý chẳng lẽ là nhảm nhí sao? Hắc Lâm Tư Nhi bất chấp nghĩ nhiều, nàng muốn dạy cho tên tạp chủng vô lễ này một bài học.
Tiểu Mỹ nghiêm túc nói:
- Dừng tay, Hắc Nguyệt thần tộc ta chẳng lẽ nói mà không giữ lời?
Tiểu Mỹ cảm giác nam nhân này nói chuyện có phong cách hơi giống siêu lừa đảo, sắc bén khiến người ta buồn cười. Tiểu Mỹ cũng ghét Hắc Lâm Tư Nhi, nữ nhân này thích làm bộ làm tịch trước mặt nàng, ngầm thì tính kế nàng.
Tiểu Mỹ luôn không làm gì được Hắc Lâm Tư Nhi, bây giờ khiến nàng ăn cục nghẹn cũng tốt. Tiểu Mỹ chấp nhận tạm phối hợp với nam nhân cũng rất đáng ghét kia.
Nghĩ đến đây Tiểu Mỹ lại đứng lên, thướt tha đi tới trước mặt nam nhân máu lai, vươn tay ra.
Vu Nhai sửng sốt, sao Tiểu Mỹ bỗng nhiên to gan như vậy? Vươn tay với nam nhân xa lạ? Vu Nhai vốn định nhắc nhở Tiểu Mỹ biết hắn là ai, sợ lời mời bị từ chối. Hay Tiểu Mỹ đã nhận ra?
Tiểu Mỹ nhoẻn miệng cười hỏi:
- Như thế nào? Ngươi cảm thấy thân phận máu lai không xứng với ta sao?
- Không, tất nhiên là không!
Vu Nhai ngây người, vứt hết các suy nghĩ ra sau đầu, nắm bàn tay mềm mại của Tiểu Mỹ. Trong lòng Vu Nhai nổi lên cảm giác vô cùng thân thiết, hắn thầm đặt quyết tâm phải nắm tay lâu thật lâu, hắn sẽ không để Tiểu Mỹ bị tổn thương lần nào nữa.
Tiểu Mỹ cười rất đẹp, vui vẻ nói:
- Đi đi, ta còn chưa ngắm phong cảnh trong Thần Mộc thành, không biết ngươi có thể dẫn ta đi tham quan không?
Mọi người ngơ ngác nhìn Tiểu Mỹ, tập thể biến sắc mặt, bao gồm Lam Thương Tử. Bọn họ đang trông chờ cười nhạo Mộc Nguy sau khi hắn bị từ chối, nào ngờ Hắc Nguyệt công chúa đồng ý.
Vu Nhai trả lời:
- Đương nhiên.
Vu Nhai rất muốn nói: Ta cũng muốn ngắm phong cảnh Thần Mộc thành.
Tiểu Mỹ cười khúc khích:
- Vậy đi đi, hì hì. Lúc trước ngươi biểu hiện không tệ, ta hơi thích ngươi, dù sao chúng ta đều là con lai.
Tiểu Mỹ nói ra lời khiến đám cường giả thanh niên mắt bắn tia sáng lạnh sau đó hiểu ra. Hóa ra là vậy, hèn gì Hắc Nguyệt công chúa cười tươi như thế, thì ra hai người cùng là máu lai.
Khoan, cùng là máu lai? Vậy chẳng phải cơ hội của tiểu tử này lớn hơ ne rất nhiều?
Mọi người thầm nghĩ:
- Tốt, tiểu tử này chết chắc!
Lúc trước Mộc Nguy nói lời đâm thấu tim gan, cộng thêm biểu hiện bây giờ, hắn không có đường sống. Thanh Mộc hoàng tử nhìn thấy tâm tình mọi người thay đổi, gã chậm rãi đứng dậy lau máu bên môi. Mắt Thanh Mộc hoàng tử lóe ý cười dữ tợn.
Hiện giờ muốn giết tiểu tử này rất là khó khăn, người ta là cường giả mạnh nhất thế hệ trẻ Thanh Mộc thần tộc.
Mặc kệ thế nào, mọi người bất đắc dĩ nhìn tạp chủng máu lai nắm tay Hắc Nguyệt công chúa rời đi.
Tiểu Mỹ và Vu Nhai tay trong tay ra khỏi cự long điện hùng vĩ. Hai người ra từ cửa hông, khá đông người chờ ngoài cửa chính, ngược lại cửa hông vắng bóng người.
Tiểu Mỹ cười khúc khích:
- Hì hì, ngươi tên là Mộc Nguy đúng không?
Tiếng cười lạnh lẽo.
Vu Nhai chớp mắt nói:
- Đúng, đúng rồi.