Triệu Hoán Thần Binh

chương 236: ta mới là chủ nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Thì ra là thế. Vậy vì sao sau đó người của Pháp Thần Điện không trở lại?

- Có lẽ lúc đó đế quốc Huyền Binh thật sự quật khởi chiếm lĩnh nơi đây. Có thể người biết chuyện đều đã chết hết.

Vu Nhai gật đầu. Giải thích thứ hai có đạo lý hơn. Tư tâm, Pháp Thần Điện không có khả năng không có tư tâm. Nếu không cũng sẽ không để thánh nữ của mình liều mạng đi tới nơi này, thâm nhập dãy núi sương mù để mở ra cánh cửa lớn.

Oong...

Ánh sáng dần dần tiêu tan. Hình như đạo cánh cửa quang minh kia thật sự thành hình. Ngay thời điểm Vu Nhai đang do dự có nên đi vào hay không, trong giây lát thân thể tự động vọt ra ngoài, trực tiếp tiên vào bên trong cánh cửa không gian kia.

Oa, Thôn Thiên Kiếm, huynh có thể đừng hù chết người ta như vậy được không?

- Vu Nhai!

- Thủy Tinh, không cần lo lắng, ta đi một chút...

Âm thanh phía sau đã không nghe được nữa. Vu Nhai hoàn toàn biến mất ở trong cánh cửa màu trắng. Thủy Tinh không do dự vọt vào theo. Phía ngoài cha con Khắc Lạp Phu cảm giác được bên trong có biến hóa, rất nhanh liền vọt vào. Bất ngờ bọn họ nhìn thấy cửa lớn màu trắng. Tròng mắt hai người giống bóng đèn... Xông vào!

Ầm...

Bạch quang dường như bị hai vị người lùn đánh tan, nặng nề đập vào phía trên tường, thiếu chút nữa thì khiến hai người bị ngất đi. Bọn họ khóc không ra nước mắt. Cũng may da hai người đủ dày, xương cũng đủ cứng. Bọn họ nhanh như chớp bò dậy:

- Cánh cửa, cánh cửa đi đâu rồi?

- Này, quả cầu thủy tinh, mở ra. Mau giúp chúng ta mở cửa.

Hai người lùn liều mạng lắc quả cầu thủy tinh.

...

Vu Nhai chỉ cảm thấy bạch quang chói mắt. Lại chớp mắt trôi qua, ầm một tiếng, hắn từ bên trong cửa lớn đập ra ngoài, thế đi không giảm. Không đợi Vu Nhai thấy rõ cảnh tượng xung quanh, hắn lại tiếp tục điên cuồng bay ra ngoài. Chỉ thấy trước mắt có một cung điện to lớn, hình thức không khác lắm so với cung điện quang minh trước đó. Chỉ có điều nó lớn hơn gấp mười thậm chí gấp trăm lần. Nó cũng không phải là màu trắng, mà là màu xanh sẫm.

Ầm một tiếng. Dưới sự hướng dẫn của Thôn Thiên Kiếm, hắn đập cửa đại điện, vèo một cái, điên cuồng xông vào đại điện. May là đại điện này giống như tiểu điện trước đó, vô cùng trống trải. Hắn trực tiếp di chuyển theo cầu thang xoáy tròn lên trên, tiến tới tầng cao nhất của cung điện.

Vù vù...

Vu Nhai thở hổn hển, cúi đầu vừa nhìn. Thôn Thiên Kiếm lại biến mất không biết từ lúc nào:

- Mẹ nó, nếu như Kiếm Linh của Thôn Thiên Kiếm là một nữ, chờ lão tử trở nên mạnh mẽ, nhất định phải đối xử như với Nguyệt Lâm Sa, tiền dâm hậu sát, lại gian lại giết!

Oong... Ầm...

Được rồi, Kiếm Linh của Thôn Thiên Kiếm hình như thật sự là nữ. Sau khi Vu Nhai mắng ra lời, lại xuất hiện, trực tiếp xông ra ngoài lại phá mở một cánh cửa lớn. Hắn xuất hiện trong một đại sảnh không tính là rộng lớn. Trong đại sảnh cũng trống rỗng như những nơi khác.

Vu Nhai nhe răng nhếch miệng đứng lên. Hắn còn chưa kịp mắng tiếp, ánh mắt đã bị một thứ trong đại sảnh thu hút.

Hắn bước một bước về phía trước, ánh mắt dừng ở đồ vật trước mắt. Đây là môt cây chủy thủ hoặc nói là tiểu đao. Thân đao màu đen có vô số phù văn màu đen, rất giống với phù văn màu bạc của Thôn Thiên Kiếm. Hắn không nhịn được đưa tay ra. Dường như có ma lực khiến Vu Nhai hứng thú, giống như trước mắt là một vị nữ tử mặc nội y như ẩn như hiện, khiến người ta có kích động muốn xé ra.

Vu Nhai cảm giác cây tiểu đao này tuyệt đối cường đại hơn nhiều so với Thất Tinh Thần Kích và búa phản nghịch. Sợ rằng chỉ kém hơn so với Thôn Thiên Kiếm. Bởi vì nơi này là do Thôn Thiên Kiếm đưa hắn đến.

- Tiểu tử dừng tay, không nên đụng vào nó!

Trong đầu hắn đột nhiên truyền tới tiếng rít gào của Khắc Liệt Luân Tư. Đáng tiếc vô ích, tay Vu Nhai không ngờ không khống chế được vươn ra, cầm lấy chuôi đao. Trong giây lát, một lực lượng vô cùng lạnh lẽo bạo phát, đâm vào trong đầu Vu Nhai. Phù văn màu đen bao trùm lấy Vu Nhai. Từng khí tức bạo ngược gần như khiến ý thức của hắn tan vỡ. Trong lòng Vu Nhai hoảng hốt, lúc này mới ý thức được vừa rồi ý thức bị khống chế.

Ý vững hơn kim, ý vững hơn kim...

Vu Nhai cắn răng bỏ qua, lại không bỏ được. Muốn chịu đựng khí tức bạo ngược này, đáng tiếc hắn căn bản không chịu được. Trong đầu không ngờ bất tri bất giác xuất hiện trước chủ nhân trước của U Hoang, xuất hiện huyễn ảnh, giết...

Không biết vì sao. Vu Nhai đột nhiên rất muốn giết người. Hình như chủ nhân trước của U Hoang đã nhập vào hắn. Trong lòng thù tất cả người của quang minh trên thế giới, muốn mở một đường máu đi tới, muốn diệt thế...

- Mẹ nó, ca sống rất tốt, diệt thế em gái ngươi ấy!

Ý chí cứng rắn vẫn còn, nhưng thân thể đã chuyển động, sử dụng tiểu đao không ngờ vận dụng ra các loại thuật ám ảnh chặn giết. Càng ngày hắn lại càng không khống chế nổi mình. Đột nhiên hắn đến trước cửa sổ, bất ngờ nhìn thấy Thủy Tinh từ trong cửa lớn màu trắng phía ngoài đi ra. Trong lòng hiện lên một suy nghĩ đáng sợ. Sau đó ý nghĩ này lập tức bị chứng thực. Trong lòng hắn không ngờ lại nổi lên sát ý đối với Thủy Tinh.

- Khắc Liệt Luân Tư, Xích Thố. Phong Doanh, U Hoang, nhanh nghĩ biện pháp!

Vu Nhai quát.

Hắn thật sự sợ hãi. Hắn không sợ mình lại gặp chuyện không may, lại sợ thật sự sẽ thương tổn tới Thủy Tinh. Sợ hãi khiến hắn trở tay không kịp, chỉ có thể xin các Binh Linh giúp đỡ.

Nhưng bi kịch là trong mắt Xích Thố cũng lộ vẻ sợ hãi. Phong Doanh trốn ở sau Thôn Thiên Kiếm run rẩy. Khắc Liệt Luân Tư điên cuồng đánh búa huyền tinh biển sâu tổng hợp lại linh thể Binh Linh, trong miệng phát ra tiếng kêu khe khẽ, không biết nói gì đó. Dường như một động tác phát tiết ra sự sợ hãi. Cuối cùng U Hoang bình tĩnh mở miệng:

- Bảo Thôn Thiên Kiếm ra tay đi. Chúng ta đi ra ngoài cũng chỉ có kết quả bị hủy diệt!

- Thôn Thiên Kiếm, nhanh!

Vu Nhai kêu lên.

Đáng tiếc Thôn Thiên Kiếm không ngờ lại biến mất, không để ý đến hắn nữa. Dường như còn có thể cảm giác được nó đang cười nhạo. Thấy Thôn Thiên Kiếm như vạy, trong lòng Vu Nhai đột nhiên xuất hiện một sự tức giận bạo ngược. Đây không phải là ảnh hưởng của thanh tiểu đao trong tay, mà chính là tâm tình của bản thân hắn.

- Được, ta cũng không tin dựa vào lực lượng của chính mình, ta không trị nổi tiểu đao này!

Vu Nhai chợt cắn răng, gần như muốn cắn tới chảy máu. Tướng khí của hắn không ngừng tăng lên, huyền khí cũng phát huy đến mức tận cùng. Cả người giống như cuồng sư phẫn nộ, muốn ném tiểu đao xuống.

Nhưng tiểu đao lại giống như bị bôi keo da chó, chính là dính chết không tha. Phù văn phía trên thân nó càng lúc càng rõ nét, từng vòng lưu chuyển. Toàn thân đao gần như bị hắc ám bao trùm, âm u khủng khiếp.

- Vu Nhai, ngươi ở đâu?

Phía dưới truyền đến giọng nói của Thủy Tinh, âm thanh vang vọng không ngừng. Vu Nhai phát hiện có đôi khi người ta thật sự bất lực. Lực lượng không đủ dường như chỉ có thể chờ chết. Không, không thể chờ chết. Chỉ cần Thủy Tinh tới gần, chỉ sợ cũng sẽ long trời lở đất.

- Thôn Thiên Kiếm, ngươi thật sự không ra tay sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio