- Ách, thật ra cướp đoạt chỉ là thứ nhì. Chúng ta đến là để tìm hợp tác.
Vu Nhai đột nhiên lại nói.
- Có ý gì?
Ánh mắt Tiết tổ trưởng chớp động.
Vu Nhai không do dự, nói ra phán đoán của hắn đối với tiểu thành Thanh Man, sau đó lại nói:
- Thế nào, không chịu sao?
- Hừ, cho dù như lời ngươi nói, chúng ta liên hợp đối đầu với kỵ sĩ Huyền Điện dự bị, thậm chí là những tổ khác, tổ chúng ta còn không phải cũng bị ngươi áp chế sao?
Tiết tổ trưởng lạnh lùng nói.
- Nếu như không hợp tác, các ngươi sẽ không bị chúng ta áp chế sao?
Vu Nhai cười nói.
Mọi người đang bị bao vây. Đúng vậy, nếu như không hợp tác, lấy lực lượng của sáu người này, không, không cần tới sáu người, chỉ cần bốn người ra tay, cũng đủ khiến tổ bọn họ không địch nổi.
Tuy rằng mục đích của Thánh Hội còn chưa thực sự hiểu rõ, nhưng tin đồn lại rất nhiều. Tất cả đều cho rằng bọn họ cuối cùng nhất định đấu với những kỵ sĩ Huyền Điện dự bị đó.
Nhưng các tổ khẳng định đều phải đấu võ. Hắn vốn còn tưởng rằng đến tiểu thành Thanh Man, sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức sẽ là một lần so đấu. Nhưng nếu đúng như lời Vu Nhai nói, như vậy lần so đấu này sẽ biến thành hỗn chiến.
Hỗn chiến, vậy ai là người bày bố cục trước, người đó chính là người chiến thắng.
Những người tới sau, chỉ có thể bị đá ra ngoài. Nếu như Vu Nhai có thể cướp bọn họ, vậy hắn cũng có thể cướp tổ khác. Tiết tổ trưởng không nhất định có thể tìm được tồn tại nào cường đại hơn so với đám người Vu Nhai.
- Chúng ta có ích lợi gì?
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Tiết học trưởng quyết định thật nhanh.
- Cơ hội làm kỵ sĩ Huyền Thần Điện dự bị. Đây chính là lợi ích!
Vu Nhai nói. đối với thực lực của một đám người tổ mình, Vu Nhai tuyệt đối tự tin:
- Đương nhiên, còn có lợi ích thực tế. Các ngươi cung cấp nguyên liệu hoặc tài chính. Ta sẽ chế tạo cho mỗi người chúng ta một bộ trang bị tam giai đỉnh phong. Nếu như thời gian đủ, sẽ chế tạo hoàn tất trước khi cuộc chiến đấu triển khai.
Con ngươi Tiết đội trưởng co lại. Tam giai đỉnh phong không phải quá mạnh, nhưng nếu như mỗi người một bộ trang bị phù hợp với thân thể, như vậy lại khác. Điều đó khiến thực lực của cả đội ngũ đều phải đảo lộn.
- Nếu như ta phán đoán sai lầm, không hỗn chiến, vậy trang bị tam giai đỉnh phong này xem như tặng không.
Vu Nhai lại nói.
Lúc này ngay cả Dạ Tình người quen thuộc với hắn nhất cũng cảm thấy nghi ngờ, Vu Nhai dựa vào cái gì mà khoe khoang khoác lác như vậy? Nếu như tổ có trang bị, tổ bọn họ khẳng định cũng có. Đến lúc đó còn muốn đi cướp của mấy tổ khác sao? Vu Nhai có thể mời được thợ rèn sao?
- Thành giao!
Tiết tổ trưởng cuối cùng phun ra hai chữ.
- Được, như vậy trước hết các ngươi giao các vật đáng tiên trên người ra đây.
Vu Nhai đang nói lại chuyển, thiếu chút nữa đã khiến tất cả mọi người té nhào.
Trong chớp mắt, bọn họ cảm giác giống như đã bị lừa. Nhưng bọn họ không có cách nào. Mấy cường đạo trước mắt này thật quá cường đại. Cuối cùng một đám người vẫn phải giao vật đáng tiền ra. Nếu đã chấp nhận thành giao, như vậy nhất định phải giao cho Vu Nhai đủ tín nhiệm.
Điều khiến mọi người không nghĩ tới chính là Vu Nhai lại nói, nếu như có thứ nào đó thật sự có ý nghĩa đặc biệt, có thể nói rõ với hắn, sau đó giữ lại không bán đi. Chờ sau khi tất cả kết thúc, có thể lấy về.
- Được, kế tiếp, để tỏ thành ý đối với sự hợp tác của các ngươi, mời phái vài người theo chúng ta cùng đi cướp.
Cuối cùng, Vu Nhai còn nói ra một câu khiến người ta thật muốn suy sụp. Tiết tổ trưởng ngửa mặt lên trời thở dài. Thật sự là lên thuyền tặc rồi. Một đời anh minh lại bị hủy diệt như vậy. Hắn không thể sử dụng từ nào có phần êm tai một chút sao? Nói ví dụ như chúng ta cùng đi tìm kiếm... đồng bọn hợp tác chẳng hạn.
- Đúng rồi. Còn bọn họ thì phải làm sao bây giờ?
Sau khi cuộc đàm phán kết thúc, kết thúc với thắng lợi mang tính áp đảo của đám người Vu Nhai. Mãi đến lúc này mọi người mới nhớ tới Chu Đình Lập và đám người của học sinh học viện Bắc Đấu. Mọi người không nhịn được hỏi.
- Các ngươi dự tính thế nào? Tiếp tục theo người này, hay là đi cùng chúng ta?
Vu Nhai xoay người lại, nhìn đám học sinh học viện Bắc Đấu nói.
Đám học sinh Bắc Đấu đều kinh ngạc không hiểu. Mặc dù lúc trước bọn họ không có người nào từng đắc tội Vu Nhai, nhưng chuyện sau khi gặp phải Ma Trùng trốn chạy khiến người ta cảm thấy rất khó thoải mái được. Chuyện này nói nhẹ thì nhẹ, nói nặng lại đặc biệt nặng. Phải biết rằng, nếu như đang ở trên chiến trường, điều này đồng nghĩa với đào binh, là hành vi bỏ mặc bạn đồng hành. Mặc dù hai bên bất hòa, nhưng tuyệt đối là xử tử.
Các học sinh đều có kiêu ngạo của mình. Lúc trước, bọn họ thề sẽ xem tổ trưởng Vu Nhai là kẻ địch, mắng hắn tới mức ngay cả rắm cũng không bằng, vô sỉ, phế vật. Nhưng hiện tại lại phải làm thủ hạ của người ta sao? Như vậy làm sao chịu được?
- Không sao cả. Các ngươi muốn đi cùng ta, ta có thể cho các ngươi đãi ngộ tương tự. Nếu muốn đi cùng họ Chu kia, vậy cứ tiếp tục đi dạo trong cánh rừng này, cho đến khi Thánh Hội kết thúc!
Vu Nhai lại nói.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau. Một nữ sinh đi ra hỏi:
- Những người bạn học khác của chúng ta đều đang ở trong tiểu thành Thanh Man sao?
- Không sai, ngoại trừ mấy người ra, những người bị thương trước đây, còn cả một vài bạn học ở học viện nhỏ đều đang ở trong tiểu thành.
Vu Nhai trả lời.
- Vậy ta gia nhập, Vu tổ trưởng!
Nữ sinh này quyết định thật nhanh. Vị nữ nhân này không chừng đã từng tiếp xúc qua với Vu Nhai. Học sinh học viện Bắc Đấu cũng không phải tất cả đều có hận ý cực lớn đối với Vu Nhai. Phần lớn bọn họ đều biết nghe lời phải.
- Ta cũng gia nhập!
Có người đi trước, tất nhiên sẽ có người theo. Cuối cùng mười học sinh tất cả đều chấp nhận đi với Vu Nhai. Đương nhiên cuối cùng có mấy người rất có nghĩa khí nhìn về phía Chu Đình Lập, lại nhìn Vu Nhai một chút.
Chu Đình Lập đã luống cuống chân tay. Hắn nhìn Vu Nhai không biết phải làm sao.
Theo Vu Nhai? Sao có thể như vậy được. Đừng nói Vu Nhai không cho, chính hắn cũng rất khó bỏ qua. Nhưng không theo thì phải làm cái gì bây giờ? Điều khiến hắn sợ hãi nhất chính là, lúc trước mình đối với Vu Nhai đã từng có ý định muốn diệt khẩu. Tuy rằng lòng tin không đủ, nhưng... liệu Vu Nhai sẽ làm ngược lại, qua giết chết hắn hay không? Có người đã từng nói gia hỏa này có tính thù dai.
- Nếu muốn theo, có thể theo. Nếu không muốn, vậy trở về đi tìm Hạng giáo quan đi.
Vu Nhai thản nhiên nói. A. binh pháp nhiều như mây. Lúc này hình như hắn phải cho người ta thấy được sự độ lượng, đặc biệt không nên uy hiếp người. Đúng vậy, theo Vu Nhai thấy, Chu Đình Lập không có bất cứ uy hiếp gì đáng để nhắc tới:
- Đương nhiên, nếu như các ngươi muốn tiếp tục ở lại trong tổ , vậy các ngươi phải hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của ta. Nếu không, sẽ phải bị xử trí theo quân pháp!