Hơn nữa, Vu Nhai có thể dùng khoáng thạch bình thường nhất, tinh luyện ra tinh sắt tam giai!
Keng keng keng... Keng!
Hiện tại chính là đang rèn tinh sắt. Ban đầu, Vu Nhai ở trên đường lửa tại Cốc Phản Nghịch rèn suốt mấy tháng, thành thạo vô cùng. Thời điểm đó thực lực của hắn còn chưa bằng hiện tại. Tốc độ cầm lên đánh xuống cũng rất nhiều. Hiện tại chính là tinh luyện tinh sắt trước.
Dạ Tình há hốc miệng, nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Phải qua một hồi lâu nàng mới đi thật nhanh về phía này mấy khối tinh sắt bị ném ngổn ngang dưới đất.
Hô... bàn tay mềm mại củ chiến hữu Dạ Tình đáng thương này thiếu chút nữa thì bị nướng chín. Nhưng nàng lại không để ý đến, bạo phát ra huyền khí, quan sát tinh sắt một chút. Tiếp đó, nàng lại há hốc mồm nhìn về phía Vu Nhai, bộ dạng giống như nhìn thấy quỷ. Không, còn khủng khiếp hơn so với nhìn thấy quỷ
Dạ Tình không hiểu gì về rèn, nhưng không có nghĩa là nàng xem không hiểu tinh sắt. Tiểu tử này rốt cuộc là quỷ gì vậy?
Nếu như Vu Nhai biết được vấn đề của Dạ Tình, trong lòng nhất định sẽ lặng lẽ trả lời: Lão tử là quỷ đến địa cầu của chính mình.
Tiếng đập sắt tất nhiên khiến cho mọi người đang bận rộn ở khắp nơi phải chú ý tới. Tất cả đều để công việc trong tay xuống nhìn lại. Sau đó Vu Nhai lập tức trở thành động vật hiếm trong công viên. Dưới ánh mắt hoặc hiếu kỳ, hoặc kinh ngạc, hoặc không giải thích được, hoặc nhìn thấy quỷ của mọi người, hắn tiếp tục rèn.
Vu Nhai không biết Huyền Thần Điện sẽ phát động chiến đấu vào lúc nào. Hắn phải mau chóng chế tạo rat rang bị cho tất cả mọi người. Tốc độ của hắn dưới sự bồi dưỡng của Khắc Liệt Luân Tư, đã vô cùng nhanh chóng. Nhưng hơn hai trăm bộ trang bị, vẫn khiến cho hắn hoa mắt. May là, vẫn có thể có trợ thủ. Hy vọng có thể tìm được mấy người không chỉ là trợ thủ thì hay rồi.
Không có thời gian để ý tới ánh mắt mọi người, Vu Nhai điên cuồng rèn. Đột nhiên, hắn khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nói:
- Chiến hữu Dạ Tình, trợ thủ của ta đến lúc nào mới có thể đến được? Hơn hai trăm bộ, không phải là con số nhỏ đâu.
- A, A... Ta lập tức đi tìm!
Dạ Tình cuối cùng đã kịp phản ứng, trong lòng vẫn trả lời lộn xộn.
- Chờ một chút!
- Ừ?
- Tìm ở trong thành xem có thấy thợ rèn nào không. Nếu có người lùn thì trực tiếp kéo qua đây cho ta. Nhưng trước hết phải nói tới giá tiền. Nếu như không đến, cứ trói lại cho ta.
Vu Nhai ra vẻ cường đạo.
Không bao lâu, mấy người trợ thủ đã xuất hiện. Những người khác nhìn Vu Nhai cố gắng như vậy, cũng bắt đầu tập trung tinh thần vào công việc của mình. Ánh mắt của những học sinh Bắc Đấu nhìn Vu Nhai lại trở nên vô cùng phức tạp.
Chênh lệch, chênh lệch quá lớn. Trước đây còn có thể sử dụng Kỳ Binh Giả để khinh bỉ hắn một chút. Nhưng hiện tại ngươi nhìn người ta một chút xem. Cho dù chỉ có chiêu thức rèn như vậy, cũng đủ khiến cho người ta tôn trọng.
Trước đó đã nói, ở đế quốc Huyền Binh, thợ rèn là đám người được tôn kính nhất.
Từ lúc đầu xem thường tổ trưởng như hắn, đến được hắn cứu, sau đó ở trong tiểu thành Thanh Man đối với chuyện hắn điên cuồng mua sắm, thật sự không có lời nào để nói. Nhưng kết quả hiện tại những đồ mua về ở ngay trước mắt bọn họ rất nhanh liền biến thành tinh sắt tam giai. Chắc hẳn không bao lâu sẽ biến thành trang bị.
Bọn họ suy nghĩ tới hai người Trần Chu đã từng có nghi ngờ thù địch đối với hắn.
Trần Nhất Diễn hiện tại không biết ở chỗ nào. Chắc hẳn đã đầu phục đội ngũ nào đó trên đường tiến vào tiểu thành Thanh Man. Còn không biết có thể bị đuổi ra khỏi Thánh Hội hay không.
Đám người Chu Đình Lập trực tiếp ở bên cạnh quan sát biểu hiện đặc sắc của tổ trưởng Vu Nhai.
Thậm chí bản thân Chu Đình Lập cũng đi qua. Hiện tại bộ dạng hắn dường như suy yếu. Thật không biết sao da mặt hắn lại dày như vậy.
Trong lòng những người bị thương kia chỉ có một cảm giác. Bị thương thật tốt. Hóa ra đây chính là cảm giác khổ tận cam lai. Những học sinh của các học viện nhỏ lại càng cảm giác ưu việt hơn. Bọn họ ở trước mặt đám người Chu Đình Lập ngẩng đầu ưỡn ngực. Lão tử là học sinh của học viện nhỏ, lão tử nhận sự chiếu cố của Vu tổ trưởng.
Đám học sinh Bắc Đấu đi cùng Chu Đình Lập cảm thấy vô cùng đau khổ. Vì sao khi đó bọn họ không xông về phía trước, bị Bạch Nhung Thanh Cương Lang đạp một cước cũng được mà.
Thật ra thứ trước mắt cũng không phải là thứ khiến cho bọn họ chấn động nhất. Mà là nghe đám học sinh Bắc Đấu bị thương kể lại tình cảnh Vu Nhai nghiêm túc cầm cục gạch đập từng con Địa Yểm Thú. Bọn họ và chấn động lại vừa vô cùng phiền muộn. Nếu sớm biết như vậy, bọn họ chạy làm cái gì?
Về phần người của tổ , cũng chính là các tinh anh trong hai doanh Tham Lang cùng Phá Quân, bọn họ tạm thời chỉ cảm thấy Vu Nhai người này thật lợi hại, nhưng không có gì hơn. Có người thậm chí cảm giác bất mãn khi hắn mơ hồ trở thành thủ lĩnh của hai tổ. Nhưng bọn họ là chiến sĩ, không phải là học sinh. Dạ Tình, Nghiêm Sương và Vũ Qua đều không nói gì, bọn họ cũng sẽ không nói gì.
- Các ngươi muốn làm gì? Chúng ta là lương dân, là thương hộ hợp pháp. Nói không giúp chính là không giúp!
Chợt có tiếng hô cực lớn đột nhiên xuất hiện ở trong khách sạn. Ba người lùn bị trói đưa đến. Vũ Qua và Úy Trì Thiên Kinh đều là hai gia hỏa bạo lực điên cuồng. Hai gia hỏa này sau khi nghe thấy Dạ Tình thông báo liền trực tiếp chạy tới bắt người. Nếu đã có thể cướp đoạt, như vậy cướp người cũng không có gì đáng nói.
- Không giúp, thật sự không giúp một tay sao?
Mọi người nhìn chằm chằm vào ba gã người lùn nói.
- Không giúp chính là không giúp. Nhân loại giảo hoạt, người lùn chúng ta không sợ bị uy hiếp đâu.
Ba gã người lùn tỏ ra vô cùng kiên quyết!
- Không giúp, thật sự không giúp một tay sao?
Vu Nhai lập lại câu vừa nãy, sau đó cũng không nói gì nữa, tiếp tục rèn. Sau một hồi hắn thản nhiên nói:
- Nếu bọn họ không giúp, vậy đưa bọn họ ra ngoài đi. Chúng ta không ép buộc bất kỳ kẻ nào!
Tất cả mọi người đều sửng sốt. Trước đó, cướp người không phải do ngươi nói sao, thế nào đột nhiên lại đổi giọng như vậy?
Đúng lúc này, mấy người cơ trí đã phát hiện ra trạng thái của ba gã người lùn hoàn toàn khắc hẳn với lúc trước khi Vu Nhai mở miệng. Ba đôi mắt to tròn của quả cầu đồng nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, cả người giống như trúng phải ma pháp định thân thuật.
- Thế nào, các ngươi không phải muốn đi sao?
Vu Nhai cũng không ngẩng đầu lên nói.
- Hỗ trợ, chúng ta nguyện ý hỗ trợ!
Ba gã người lùn đồng thời hét lên.
- Không có hứng thú. Hiện tại ta không cần các ngươi hỗ trợ nữa.
Cuối cùng Vu Nhai ngẩng đầu lên, thoáng nở nụ cười quỷ dị.
- Cái này... Đại sư, là do chúng ta có mắt không tròng, không nhìn thấy núi Thần Huyền. Ngài cho chúng ta một cơ hội đi.
Ba gã người lùn lắp bắp nói, trong mắt lại đầy vẻ khẩn cầu. Bọn họ đổi mặt thật sự còn nhanh hơn cả biến ma thuật.
- A, cơ hội không phải đã bị các ngươi lãng phí hết rồi sao?