Triệu Hoán Thần Binh

chương 320: tuổi già thành tinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuy nhiên đây chẳng qua là lời đồn đại. Có người nói đã thất truyền!

Khắc Liệt Luân Tư đột nhiên nói.

Trong mắt Vu Nhai lóe lên tinh quang.

- Được, chúng ta đi tới thư viện!

Tại kho bí bịch của thư viện học viện Bắc Đấu, vẫn là lão gia họ Lữ kia đang trông coi. Hắn ngủ ở trên ghế mây, an nhàn thảnh thơi, trong tay còn phe phẩy cây quạt, thực sự là cuộc sống thư thái của người già.

- Lữ lão, ta muốn vào kho bí tịch!

Vu Nhai trực tiếp ném lệnh bài của binh phòng đại nhân cho lão.

Lữ lão mở mắt. Khi thấy Vu Nhai, lão thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.

- Tiểu tử, tại sao lâu như vậy ngươi không tới đây? Ngươi còn có nhiều lần cơ hội tiến vào thư viện. Đúng rồi tiểu tử, ngươi tu luyện Ma Điển kia... Không có khả năng. Ngươi đã là Linh Binh Sư đỉnh phong sao?

- Đúng vậy. Cảm ơn Lữ lão. Ma Điển, công pháp này vừa vặn thích hợp với cục gạch Kỳ Binh của ta!

Vu Nhai cười nói. Đối với chuyện Lữ lão có thể nhìn thấu thực lực của hắn, hắn cũng không suy nghĩ nhiều. Ở nơ này tất cả đều là bí tịch. Nếu như không có một cao thủ siêu cấp trông coi mới là lạ.

- Không thể. Không có khả năng. Làm sao có thể? Cục gạch sao? Trong Ma Điển làm gì có nhắc tới cục gạch chứ?

Lữ lão buồn bực nói. Hắn vốn muốn tống khứ quyển sách hại người này đi. Dù sao lúc đó Vu Nhai đã tu luyện, đưa cho hắn cũng không có vấn đề gì. Dù sao hắn cũng sẽ phế bỏ. Nhưng không nghĩ tới tiểu tử trước mắt này lại có thể tu luyện được. Điều khiến cho hắn cảm thấy cổ quái chính là, trước đây hắn cũng đã liếc qua vài lần, cũng không phát hiện bên trong có nhắc tới cục gạch gì. Đương nhiên, hắn cũng chỉ dám nhìn vào mấy lần mà thôi. Hắn lắc đầu:

- Ngươi vào đi. Ngươi vẫn còn mấy cơ hội tiến vào thư viện. Có thể chọn hai quyển bí tịch. Đi thôi đi thôi.

- Lữ lão, ta muốn xem bí tịch của mỗi tầng!

Vu Nhai trả lời.

- Mỗi tầng, ngươi đùa gì thế?

- Mời lão nhìn lệnh bài trong tay trước đã!

Vu Nhai nhắc nhở. Lữ lão lúc này mới vô ý thức cúi đầu nhìn xuống một chút, bất ngờ mở to hai mắt nhìn.

- Tiểu tử, ngươi lập được đại công gì vậy? Ngay cả lệnh bài của bộ binh phòng cũng tới được tay ngươi!

- Hắc hắc, cái này thì lão không cần phải để ý đến. Mở rộng cửa!

Vu Nhai đắc ý nói.

- Thực đúng tiểu tử may mắn!

Trong miệng Lữ lão nói thầm. Hắn không gì được chỉ có thể mở cửa. Lão nhân như hắn, tất nhiên sẽ không quan tâm gì tới chuyện bên ngoài. Vu Nhai có lợi hại thế nào đi nữa cũng không có liên quan gì đến hắn. Hắn chỉ cảm thấy mình ném rác rưởi ra ngoài, hiện tại biến thành bảo bối, thật sự không thoải mái mà thôi.

Đồng thời, hắn cũng rất tò mò. Rốt cuộc Ma Điển là vật gì? Hắn đối với quyển sách này cũng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ!

Sau khi Vu Nhai tiến vào kho bí tịch, trực tiếp đi thẳng đến giá của tàn sách, rất nhanh đã bắt đầu tìm kiếm.

Mấy giờ sau cũng không phát hiện được điều gì. Vu Nhai lại trực tiếp tiến vào tầng thứ hai. Bí tịch ở tầng thứ hai ít rất nhiều. Liếc mắt qua có thể thấy chúng đều cao cấp. Đáng tiếc từ trên sự phân loại có thể thấy, ở đó không có thứ Vu Nhai muốn tìm. Thật ra giá tàn sách không thấy. Phía sau sợ rằng thật sự rất khó tìm được.

Hắn tiếp tục đi lên. Mãi đến tầng thứ năm, tầng cao nhất hắn vẫn không tìm được thứ gì có liên quan đến phù văn.

Vu Nhai cũng không ngừng chạy. Hắn đi thẳng đến bên tạp thư quán. Đúng vào lúc này, Vu Nhai đã dừng lại. Ở tầng thứ năm, hắn thu được mấy quyển nhìn như công pháp chiến kỹ rất trâu bò. Tuy rằng hắn không dùng được, nhưng cũng có thể lấy cho người của tổ Kỳ Binh và Vu gia sử dụng.

Khi Vu Nhai đi ra, Lữ lão trực tiếp lắc đầu. Gia hỏa có lòng tham như vậy sao có thể lập công được?

Đến tạp thư quán, Vu Nhai lại gặp được nữ nhân đeo kính đen nội tiết mất cân bằng kia. Nữ nhân này còn muốn quát đuổi hắn. Đáng tiếc, khi thấy Vu Nhai lấy lệnh bài ra, nàng trực tiếp im lặng. Các học sinh xung quanh nhìn thấy vậy cũng âm thầm lấy làm kỳ lạ.

Ở tạp thư quán có thể tìm ra được cũng không dễ dàng. Vu Nhai tìm suốt hai ngày, lại thêm các Binh Linh hỗ trợ, mới miễn cưỡng đảo qua một lượt các quyển sách bên trong, nhưng vẫn không tìm thấy thứ gì có nội dung liên quan tới phù văn. Trong lòng hắn thầm than. Thật ra hắn cũng không ôm quá nhiều hi vọng.

Dù sao Khắc Liệt Luân Tư từng là nhân vật oai phong một cõi. Ngay cả hắn cũng chỉ là nghe nói.

Đương nhiên, người lùn tương đối không thích đọc sách. Điều này có thể bởi vì hắn không có học thức. Với thân phận địa vị của hắn trước đây đã có thể tiếp xúc được rất nhiều bí mật. Nếu như hắn bác học uyên thâm, vậy Vu Nhai cơ bản không cần tìm nữa.

- Tiểu tử, ngươi rốt cuộc muốn tìm thứ gì? Nói ra không chừng ta có thể giúp ngươi!

Hai ngày qua Lữ lão cũng chú ý tới Vu Nhai. Sau khi phát hiện tiểu tử này đi lên đi xuống, dường như đang tìm thứ gì đó, mới tới hỏi:

- Không chừng ta có thể giúp được ngươi. Chỉ cần ngươi có thể nói cho ta biết ngươi tu luyện Ma Điển thế nào, hắc hắc!

- Được, ta muốn tìm thứ có liên quan tới phù văn sư trong truyền thuyết!

Vu Nhai cũng không nhiều lời vô ích. Hắn không có nhiều thời gian. Nếu như không tìm được ở thư viện, sợ rằng đành phải viết thư cho Thủy Tinh, nhờ nàng hỗ trợ tìm xem thử. Hiện tại hắn cũng không chỉ muốn giúp Nghiêm Lôi, mà còn giúp chính hắn.

Phải biết rằng, Nghiêm Lôi không có Huyền Binh mang phù văn, nhưng hắn có, hơn nữa còn có tới ba cái.

Nếu như biết bí mật của những phù văn này, nói không chừng có biện pháp thật sự thu phục Thôn Thiên Kiếm và Thí Thần Ma Nhận, thậm chí có thể giúp nâng cao búa phản nghịch cùng Thất Tinh Thần Kích, có cơ hội tiến vào thần cấp thật sự. Nếu không, Khắc Liệt Luân Tư thật sự kích động.

Lữ lão chợt biến sắc, nhìn chằm chằm vào Vu Nhai.

- Làm sao ngươi biết về phù văn sư. Không đúng, ngươi cần thứ này làm gì.

Đối với Lữ lão, Vu Nhai cũng không ôm quá nhiều hi vọng. Nhưng thời điểm thấy Lữ lão biến sắc, Vu Nhai biết, mình lại gặp may. Lão gia hỏa này khẳng định biết chuyện phù văn sư, hơn nữa còn biết không ít.

- Là binh phòng đại nhân cần, không phải ta cần.

Vu Nhai thức thời lại lấy binh phòng đại nhân ra nói.

- Tiểu tử Nghiêm Lôi kia cần cái này làm gì?

Lữ lão bình thường trở lại. Nghiêm Lôi biết có phù văn sư cũng không tính là kỳ quái. Nếu như là Vu Nhai mới là rất kỳ quái, thậm chí khiến hắn nghi ngờ Ma Điển có phải có nội dung liên quan tới nó hay không.

- Đây là bí mật của hắn, ta không thể nói ra. Ngài có thể tự mình đi hỏi!

Vu Nhai cười quỷ quái nói.

- Không. Chỗ của ta không có các loại sách về phù văn sư!

Lữ lão đảo mắt nói.

Tuổi già thành tinh. Vu Nhai muốn đùa giỡn ở trước mặt lão gia hỏa này cũng không dễ dàng gì. Chỉ có điều nếu như nói mình muốn, vậy càng không thể được. Chẳng những không giải quyết được vấn đề còn có thể tiết lộ có vài bí mật. Như vậy không bằng nghĩ biện pháp tìm được Thủy Tinh, để cho nàng tìm giúp mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio