Vu Nhai đã rất vừa lòng, mục đích chủ yếu của hắn là Cổ Đế Long Linh, những cái khác chỉ là vật phụ kèm theo.
Vu Nhai cũng thu gom khắc long khí kiện tọa kỵ, tiếc rằng dù lắp ráp thành trọn bộ cũng không biết đi đâu tìm ra tọa kỵ tương tự. Không chừng tọa kỵ năm xưa của Đế Long tộc giờ đã bị tuyệt chủng.
Không có nhiều thời gian, Vu Nhai một hơi nhét tất cả vào không gian giới chỉ, chất đầy trong không gian giới chỉ.
Vu Nhai nhìn Phong Doanh đi dạo một vòng, hỏi:
- Như thế nào? Có tìm được đồ tốt gì không?
- Không thấy, trừ sáo trang Đế Long tộc ra những cái khác đã mục nát.
Vu Nhai gật đầu, nói:
- Nếu vậy thì chúng ta hãy mau ra ngoài.
Vu Nhai không quá quan tâm, nhưng hắn cũng không từ bỏ. Vu Nhai tự mình chạy một vòng, nhặt được ít đồ. Mấy cái bình bên trong chứa đan dược bị mốc, không biết ăn vào có tiêu chảy không. Vu Nhai định bụng mang đan dược ra ngoài tìm dược sư hỏi thăm sau.
Vu Nhai thu hoạch phong phú chạy ra ngoài.
Rất nhanh Vu Nhai đến nơi lúc trước hắn thu phục Cổ Đế Long Linh, bỗng nhiên đứng lại.
- Chờ chút, có thể thay đổi nơi này một tí . . .
Vu Nhai mày mò, huyền binh thả ra lung tung. Rừng đen xung quanh chợt thay đổi.
Lúc này chợt vang tiếng gầm.
- Grao!
Một con quái long bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Vu Nhai.
Vu Nhai biết đây là vật thay thế Cổ Đế Long Linh, tự nó làm ra vì sợ có cao thủ nhân loại phát hiện. Như lúc trước Cổ Đế Long Linh đã nói, nếu Độc Cô Chiến Phong lại xuống dưới thì nó có cách ứng đối.
Vu Nhai nhìn vật thay thế, hơi yên lòng. Chỉ cần vật thay thế còn đây thì trong thời gian ngắn Minh Huyễn cổ lâm sẽ không có vấn đề gì. May mắn mới rồi trở về Vu Nhai sửa sang laị Cổ Đế Long Linh truyền thừa, nếu không đã bị lộ.
Vu Nhai làm xong mọi thứ, lần này hắn đi thật.
Vì có được một phần nhỏ truyền thừa của Cổ Đế Long Linh nên lúc ra ngoài Vu Nhai không cần dựa vào Thôn Thiên kiếm linh, một lúc sau hắn đã chạy ra Minh Huyễn cổ lâm. Vu Nhai lén lút trở về Mê thành, thập thò quan sát.
Chết cha, lão già Mê Thành đã tỉnh, lão đang canh ngay lối vào từ Mê thành đến Minh Huyễn cổ lâm.
Bên cạnh lão già Mê Thành có Tiểu Loan, Độc Cô Cửu Lan đứng đợi, không thấy mấy người khác trong Mê thành. Xem ra ba người đang chờ hắn, lúc trước Vu Nhai quên hỏi sau khi bóp nát kiếm bài lúc đi ra có tình huống gì.
Là bay ra hay rớt ra?
Vu Nhai nhún vai nói:
- Thôi, tùy tiện lừa đi.
Có rảnh lo lắng những chuyện này chẳng bằng lo lão già Mê Thành cảm nhận được cái gì. Xem bộ dạng của lão già Mê Thành chắc chắn phát hiện Minh Huyễn cổ lâm thay đổi, nếu không lão đã chẳng tỉnh lại nhanh như vậy.
Vu Nhai lén lút trở vào Minh Huyễn cổ lâm, cố gắng tìm ra con đường đi hướng Mê thành.
Vu Nhai phải cố gắng tìm đường, hắn chỉ được một phần nhỏ cách giải trận, không có nghĩa là hắn hoàn toàn hiểu trận pháp Minh Huyễn cổ lâm, càng không pải trận sư.
Cuối ùng Vu Nhai đi ra, trước khi bước ra ngoài hắn đã làm rách y phục nát đến gần như không mặc được, bộ dạng cực kỳ chật vật. Mặt Vu Nhai đang cười, cười rạng rỡ.
- A ha, sao mọi người đều ở đây? Hay các ngươi đoán được ta có thể lấy khắc long khí kiện?
- Đại ca ca, ngươi có sao không?
Vu Nhai cười bế Tiểu Loan lên, hỏi:
- Ha ha, đại ca ca không sao. Trong khi đại ca ca đi Tiểu Loan có hư không? Có ngoan ngoãn học những kiếm pháp ta đã dạy?
- Không có, Tiểu Loan luôn rất ngoan. Nhưng đại ca ca vào Minh Huyễn cổ lâm chơi àm không mang ta theo.
Lão già Mê Thành nghe hai chữ rất ngoan thì cằm suýt trật khớp. Nếu ngươi ngoan thì sao trên người ta có nhiều con rùa?
- Khụ, quả nhiên tiểu tử nhà ngươi không dùng kiếm bài vẫn có thể ra khỏi Minh Huyễn cổ lâm?
Vẻ mặt Vu Nhai ngơ ngác:
- Không sử dụng kiếm bài? Ai bảo ta không dùng? Chẳng phải lão đưa kiếm bài cho ta rồi sao?
- Ta cho? Khi nào?
Vu Nhai chớp mắt:
- Thì lúc ta đi vào có tìm lão, chẳng lẽ lão khônnghớ?
Bộ dạng Vu Nhai rất là vô tội nói:
- Chắc lão nghiên cứu phù văn dến tẩu hỏa nhập ma, nếu không thì sao lão không biết người bị vẽ bao nhiêu con rùa?
Khóe môi lão già Mê Thành co giật, từ khi lão đến Thiên Tội Uyên chưa từng gặp khó như vậy.
- Thế kiếm bài của ngươi đâu?
Vu Nhai nhìn lão già Mê Thành như ngó đồ ngốc:
- Đương nhiên là bóp nát, nếu không làm sao ta ra được?
Vu Nhai biết lão già Mê Thành đang thăm dò hắn, nếu hắn không biết cách dùng kiếm bài thì sẽ nói bậy bạ rồi lộ ra sơ hở. Đáng tiếc lần trước Vu Nhai có vượt qua kiếm ảnh trận, nghe Độc Cô Cửu Tà nói về cách dùng kiếm bài. Ở trong mắt lão già Mê Thành thì Vu Nhai không họ Độc Cô tất nhiên không thể vượt qua kiếm ảnh trận, không biết về kiếm bài.
- Ừm! Xem ra ta thật sự quên.
Tuy lão già Mê Thành vẫn nghi ngờ nhưng không biết nên nói cái gì, ai kêu lão đúng là không để ý đến chuyện bên ngoài, hơn một tháng qua như đang mộng du. Nếu không phải lão già Mê Thành cảm giác Minh Huyễn cổ lâm đột nhiên biến đổi thì lão còn chưa tỉnh lại.
Lão già Mê Thành hỏi tiếp:
- Ta tạm thời tin ngươi, nhưng trong Minh Huyễn cổ lâm có dao động lớn là sao?
Lão già Mê Thành ngày càng không nhìn thấu Vu Nhai được, cứ cảm thấy hắn toàn là nói xạo nhưng lại không tìm ra sơ hở được. Khiến lão già Mê Thành không biết nên buồn bực hay vui mừng là tiểu tử này có che giấu phù văn bí ẩn, dụ dỗ lão sung sướng gần chết. Đặc biệt lão già Mê Thành nghiên cứu phù văn hơn một tháng, tuy phù văn lần này không thâm ảo như trước nhưng thứ ẩn chứa bên trong cho lão cơ hội tìm hiểu, khám phá. Thu hoạch hơn một tháng nay khiến lão già Mê Thành lâng lâng trẻ gần mười tuổi.
Trong lúc lão già Mê Thành nghi hoặc, hạnh phúc chợt cảm nhận dao động đến từ Minh Huyễn cổ lâm. Lão già Mê Thành tưởng đâu Minh Huyễn cổ lâm có gì thay đổi, kết quả tỉnh lại tiểu tử này đã vào từ mấy hôm trước.
Lão già Mê Thành liên tưởng đến phù văn bí ẩn, quá khứ Vu Nhai vào Minh Huyễn cổ lâm không cần kiếm bài khiến lão rất nghi ngờ.
Trước đó Vu Nhai đã suy nghĩ sẵn đối sách:
- A! Chắc là vì ta tìm được cái này tác động quy tắc gì đó của Minh Huyễn cổ lâm.
Vu Nhai lấy ra một khối khắc long khí kiện to lớn, thuộc về tọa kỵ của Đế Long tộc. Vu Nhai biết sáo trang Đế Long tộc của tọa kỵ kém hơn cho người mặc nhưng ưu điểm là thể tích to, tạo cảm giác rung động.
Lão già Mê Thành bị chấn động, lão vụt ngẩng đầu, ánh mắt kỳ lạ nhìn Vu Nhai.
Lão già Mê Thành trợn to mắt nói:
- Tiểu tử nhà ngươi nói vớ vẩn, ngươi cho rằng ta chưa từng thấy thứ này sao? Đây là sáo trang Đế Long tộc tọa kỵ, chất lượng kém hơn nhân loại mặc rất nhiều, thứ của ngươi thiếu một góc.
Vu Nhai buồn bực, Cổ Đế Long Linh có gì cũng lấy ra làm mồi dụ.