Triêu Lộ Sanh Ca

chương 9

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố Văn Sanh lui về sau hai bước, mở to hai mắt nhìn Lưu Triêu.

Lưu Triêu cũng nhìn Cố Văn Sanh.

“Ngủ, ngủ!” Cố Văn Sanh cấp tốc quay người phóng lên giường, cuộn chăn lại ôm vào trong ngực, “Ngủ!”

Lưu Triêu đi tới bên giường kéo kéo chăn.

“Cậu, cậu làm gì đó?!” Cố Văn Sanh hoảng đến cà lăm.

“Đắp chung chăn?” Lưu Triêu thấy lông trên người Cố Văn Sanh đã dựng hết cả lên, thả tay lỏng ra.

“Tớ đi lấy!” Cố Văn Sanh bò dậy, xỏ dép “lẹt quẹt” đi ra ngoài.

Dọa cậu sợ mất rồi. Tay Lưu Triêu nhẹ nhàng vuốt lên chiếc gối mà tiểu thiếu gia mới nằm, vẫn nên từ từ thì hơn.

Trên đường Cố Văn Sanh ôm chăn trở về đã suy nghĩ rất nhiều, một phần là cậu không biết mình căng thẳng cái gì, một phần là… cậu thật sự rất căng thẳng!

Cố Văn Sanh đẩy cửa ra, Lưu Triêu đang ngồi trên giường, nghe có động tĩnh lập tức quay đầu nhìn ra cửa.

Hình như tiểu thiếu gia có cao lớn hơn, nhưng cánh tay ôm chăn thì vẫn gầy nhỏ như trước. Đợi cậu buông chăn xuống, khuôn mặt đỏ hồng nói “ngủ đi” với Lưu Triêu, thì Lưu Triêu đã biết, hắn đã chính thức thất thủ.

Cố Văn Sanh đi xuống đi lên hai tầng, mặt thì dán vào chăn, khó tránh khỏi bị nóng đến đỏ mặt.

Lưu Triêu cho là cậu đang thẹn thùng, nên cứ tùy theo cậu. Dù sao thì bây giờ bất kể là hắn thấy Cố Văn Sanh làm gì đi nữa, cũng nghĩ là cậu đang quyến rũ hắn.

Khi đèn vừa mới tắt, Cố Văn Sanh vẫn không có cảm giác gì. Nhưng một lát sau, tầm mắt của cậu trong đêm đen trở nên rõ ràng, cậu nhận ra Lưu Triêu đang nhìn mình.

“Cậu không buồn ngủ sao?” Cố Văn Sanh bắt mình không được tránh né, đối diện trực tiếp với ánh mắt của Lưu Triêu.

“Ừm.”

“Vậy bọn mình nói chuyện gì đi?”

“Được.”

“Nói chuyện gì?”

“Lúc nãy cậu trốn cái gì?”

“…”

“Hả?”

Cố Văn Sanh kéo chăn che đầu: “Tớ buồn ngủ rồi!”

Khóe môi Lưu Triêu cong lên thành một nụ cười, nét mặt cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

“Ngủ ngon.”

Giọng nói rầu rĩ của Cố Văn Sanh từ trong chăn truyền ra: “Ngủ ngon.”

Dù đã chúc ngủ ngon, nhưng mà Cố Văn Sanh lại không ngủ thật.

Một lát sau, cậu vén một góc chăn lên, hé một mắt ra đánh giá Lưu Triêu.

Hình như là đang ngủ?

Hẳn là đang ngủ rồi.

Cố Văn Sanh vẫn luôn cảm thấy khi Lưu Triêu cười rộ lên trông rất đẹp. Nhưng thực ra cho dù trên mặt Lưu Triêu không có biểu cảm gì, thì tướng mạo anh tuấn cũng đã đủ để thêm không biết bao nhiêu điểm cho hắn rồi. Không giống như Cố Văn Sanh, Lưu Triêu mang một kiểu đẹp trai rất khác.

Cố Văn Sanh nhìn sống mũi cao thẳng của Lưu Triêu, không tự chủ được duỗi tay ra, chầm chậm di chuyển giữa không, như là đang miêu tả, lại như là đang khẽ vuốt ve. Chợt ý thức được mình đang làm gì, ngón tay Cố Văn Sanh như vừa bị bỏng nhẹ, vội vàng rụt lại.

Rốt cuộc là mình bị làm sao thế? Cố Văn Sanh dùng một tay còn lại nắm chặt đầu ngón tay đang nóng lên của mình.

Tầm mắt mất khống chế nhìn về Lưu Triêu, cậu nhìn gương mặt khi ngủ của Lưu Triêu, từ mí mắt đến sống mũi, từ mũi đến môi… đôi môi của Lưu Triêu khá mỏng, mím chặt với nhau nhìn qua trông rất nghiêm túc. Thế nhưng Cố Văn Sanh biết, chỉ cần đôi môi kia hơi nhếch lên, sẽ là phong cảnh khác.

Cảm giác nóng bỏng truyền từ ngón tay tràn đến đầu con tim, rồi thuận theo tim chảy dài xuống dưới, mãi cho đến…

Cố Văn Sanh rúc người về phía sau, cơ thể cứng đờ không dám động.

Lưu Triêu vốn cũng không ngủ, động tĩnh trong phút chốc trên giường làm hắn mở mắt ra.

“Sao vậy?” Lưu Triêu thấy vẻ mặt của Cố Văn Sanh như sắp khóc đến nơi, trong nháy mắt mà thắt cả cõi lòng.

Cố Văn Sanh còn hận không thể ngừng thở, làm sao dám mở miệng ra nói chuyện.

Lưu Triêu nhích đến phía trước, Cố Văn Sanh lập tức dịch về phía sau. Cậu đã đang nằm gần bìa giường, Cố Văn Sanh chỉ vừa nhích một cái thiếu chút nữa đã lăn xuống giường, may là Lưu Triêu nhanh tay lẹ mắt ôm Cố Văn Sanh lại.

Lưu Triêu cau mày, xoay mặt Cố Văn Sanh về phía mình hỏi lại một lần nữa: “Sao vậy?”

Tiểu thiếu gia đã gấp đến muốn khóc, nhưng vẫn không nói được lời nào.

Lưu Triêu thấy tư thế Cố Văn Sanh không đúng, chậm rãi buông Cố Văn Sanh ra, xem xét cậu từng chút một từ trên xuống dưới.

Lúc này Cố Văn Sanh cuộn người tròn như một con tôm, cố tình hai tay lại để vào giữa hai chân…

“Cậu cương à?” Lưu Triêu nói chuyện không có chút lưu tình nào.

Mặt Cố Văn Sanh nóng lên, nhưng nhiều hơn cả là hoảng loạn.

Cậu nhìn Lưu Triêu rồi cương, tại sao chứ?

Chẳng lẽ…

Chẳng lẽ… mình là một đứa biến thái?!

Tiểu thiếu gia bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ, không khống chế được mà viền mắt nóng lên, nước mắt đong đầy trong hốc mắt.

Lưu Triêu không hơi sức đâu nghĩ lí do vì sao Cố Văn Sanh lại cương, rõ ràng là tiểu thiếu gia đã bị giật mình rồi, việc cấp bách hiện tại là phải dỗ dành tiểu thiếu gia.

Lưu Triêu đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Cố Văn Sanh: “Xuỵt —— đừng khóc.”

Cố Văn Sanh cũng không phải con nít ba tuổi, sao có thể dính chiêu này? Lúc này Lưu Triêu chỉ vừa đến gần cậu một chút, cậu lập tức cảm thấy được nhiệt độ quanh thân minh đều đang tăng lên.

Hạ thân lại càng trở nên kỳ lạ hơn nữa. Cố Văn Sanh trợn trừng hai mắt lên, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi xuống.

“Cậu…” Cậu cách xa tớ ra chút đi. Cố Văn Sanh vừa nói được một chữ, những lời phía sau đã không thể nào tiếp nữa. Cậu không hề muốn Lưu Triêu rời xa mình chút nào đâu.

“Hửm?” Lưu Triêu nghĩ một chút, có lẽ Cố Văn Sanh cảm thấy bên cạnh cậu có một thằng con trai, nên ngượng ngùng, vì vậy phá thiên hoang () giảng giải cho Cố Văn Sanh nghe, “Con trai cương là chuyện rất bình thường, đừng sợ.”

Bây giờ Cố Văn Sanh chỉ muốn Lưu Triêu cách mình xa một chút, cho cậu một ít thời gian để bình tĩnh lại.

Lưu Triêu thấy Cố Văn Sanh không phản ứng, còn nói: “Tôi lấy ra giúp cậu?”

Cố Văn Sanh:… Cậu mới đi ra á qwq

Lưu Triêu coi như là Cố Văn Sanh đã đồng y, duỗi tay len trong góc chăn rồi lần vào.

“?!” Cố Văn Sanh muốn lui về phía sau, nhưng bị một tay khác của Lưu Triêu ngăn lại.

Quan tâm quá sẽ bị loạn. Lưu Triêu đưa bàn tay vào mới phát hiện, chuyện này để chính hắn tới làm thì không thích hợp đến cỡ nào.

Bản thân hắn đã mang tà niệm với Cố Văn Sanh, mà bây giờ để hắn đi giúp Cố Văn Sanh thủ dâm, e là cả hai người sẽ cùng gặp họa luôn.

Lưu Triêu liền rút tay ra ngoài.

Tim Cố Văn Sanh đột nhiên chìm xuống.

“Tự cậu làm đi.” Lưu Triêu nắm chặt tay thành đấm, kềm chế mình lại.

“Không cần.” Giọng của Cố Văn Sanh run run, “Sẽ hết ngay thôi.”

Bóng đêm càng lúc càng đậm màu hơn, tiếng hít thở khẽ khàng tựa như được phát ra sau khi bị đè nén bằng toàn sức lực.

Đây nhất định là một đêm không ngủ.

Qua mồng một tháng năm thì nhà trưởng tổ chúc hội thao. Trường người ta toàn tổ chức sau Quốc tế Lao động, đến trường Cố Văn Sanh thì đổi lại. Nhưng chút chuyện đó hoàn toàn không làm suy giảm được nhiệt tình của đám học sinh.

Cố Văn Sanh đang trốn Lưu Triêu.

Mặc dù bề ngoài không khác gì so với bình thường, nhưng bốn người khác trong phòng vẫn nhìn thấy đầu mối.

Rõ ràng nhất chính là —— đến giờ nghỉ trưa Cố Văn Sanh sẽ ngoan ngoãn về giường của mình ngủ, không còn quấy Lưu Triêu nữa.

Mấy ngày nay tâm trạng của Lưu Triêu toàn nằm trong vùng áp suất thấp. Đặc biệt là khi bị giáo viên chủ nhiệm cưỡng ép báo danh chạy đường dài trong hội thao, Lưu Triêu dự định là sẽ nhân dịp hội thao để vui vẻ nói chuyện với Cố Văn Sanh, kết quả kế hoạch lần này đã bị ngâm nước toàn bộ.

Ngày diễn ra hội thao, lớp trưởng phát kim tây và tấm vải in số cho những bạn có tham gia thi đấu.

“Xài kim tây á? Lỡ đâm phải thì sao?”

“Mày lắm cmn chuyện!”

Trong lớp nhao nhao ồn ào, Cố Văn Sanh mới bước một chân vào lớp, vừa lia mắt thấy mặt Lưu Triêu. Tầm mắt hai người tiếp xúc không đến hai giây, Cố Văn Sanh đã quay người chạy đi.

Lưu Triêu mặt không thay đổi nện một đấm lên bàn.

Khi thầy giáo kêu học sinh xuống sân tập hợp, người trong lớp lục tục đi ra ngoài, Cố Văn Sanh mới chạy trở về.

Lưu Triêu không có đi. Hắn vẫn ngồi nguyên một chỗ, ánh sáng trong mắt đã tắt.

Cố Văn Sanh chạy đến cửa lớp, thò đầu vào nhìn thì phát hiện Lưu Triêu vẫn còn ở, mới thở phào nhẹ nhõm.

“Sao trở lại rồi?” Lưu Triêu ngẩng đầu lên, biểu tình có thể gọi là u ám.

Cố Văn Sanh cầm hộp kim chỉ thả lên trên bàn Lưu Triêu, “Cậu đừng dùng kim tây.”

“Cậu biết may vá sao?” Lưu Triêu thấy tiểu thiếu gia cẩn thận đứng trước mặt mình, hiển nhiên là đang quan tâm mình lại không dám thể hiện rõ ràng, phiền muộn mấy ngày nay cuối cùng cũng dịu xuống.

Cố Văn Sanh há miệng, đầu óc trống không trong hai, ba giây.

Cố Văn Sanh: “… Tớ thử xem.”

Khóe miệng của Lưu Triêu cong cong lên, nhưng bị hắn ép xuống thành đường thẳng.

Trong lớp chỉ còn lại hai người, Lưu Triêu trực tiếp cởi áo ra, lấy kim và chỉ trong hộp ra.

Ý định ban đầu của Cố Văn Sanh là để Lưu Triêu vào WC nam cởi áo, thế mà Lưu Triêu lại cởi thẳng luôn trong lớp, làm cậu hết hồn. Tiểu thiếu gia đứng há hốc mồm nhìn Lưu Triêu khâu tấm vải in số lên áo, mãi đến lúc Lưu Triêu may xong nhìn qua cậu, cậu mới khép lại được mồm, đồng thời ngậm thật chặt.

“Đi thôi.” Lưu Triêu tròng áo lên, vỗ nhẹ lên đầu Cố Văn Sanh.

Lớp đã đứng xếp thành hàng ngay ngắn trên sân trường, đang chờ hai người. Chờ Cố Văn Sanh và Lưu Triêu về chỗ, Cố Dương nhỏ giọng hỏi Cố Văn Sanh: “Hai cậu làm hòa rồi?”

Bọn tui cãi nhau hồi nào vậy? Cố Văn Sanh muốn trợn trắng mắt, nhưng vẫn là kiềm chế được, lễ phép trả lời một câu: “Bọn tớ không cãi nhau.”

Có thể thấy là tiểu thiếu gia hoàn toàn không nhận ra mình đang trốn Lưu Triêu.

Đến lúc điểm danh thi chạy đường dài, Lưu Triêu đưa áo khoác và điện thoại cho Cố Văn Sanh bảo cậu trông cho kỹ, cuối cùng còn xoa mạnh lên đầu Cố Văn Sanh.

Kết quả Lưu Triêu mới vừa đi khỏi, Cố Văn Sanh đã đưa đồ của Lưu Triêu cho Cố Dương.

“Cầm giúp tớ một lúc.” Lời tiểu thiếu gia nói đến là khách sáo, nhưng không đợi người ta đồng ý cậu đã chạy vọt ra ngoài. Chỉ để lại Cố Dương còn đang lơ mơ.

Lưu Triêu đứng trên đường chạy khởi động, quay đầu nhìn về phía khán giả nhưng không tìm thấy bóng dáng của Cố Văn Sanh, không khỏi cau mày.

Đợi đến lúc tất cả tuyển thủ đã vào đường chạy của mình, vào tư thế chuẩn bị chạy, Lưu Triêu vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần.

Mãi đến tận khi tiếng súng vang lên, Lưu Triêu mới nghĩ mình nên chạy nhanh một chút —— nhanh chóng chạy xong, nhanh chóng đi tìm tiểu thiếu gia.

Chạy được một nửa của vòng cuối, Lưu Triêu mới nhìn thấy Cố Văn Sanh.

Cố Văn Sanh đứng ở đích cuối phất tay với hắn, khoảng cách xa như vậy thì chắc chắn không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt cậu, nhưng Lưu Triêu vẫn có thể tưởng tượng được, ngay lúc này nhất định là Cố Văn Sanh đang cười. Như là mặt trời, như là cơn mưa, như là buổi sáng cũng như là buổi đêm, như là mọi niềm hi vọng và sức sống, là khát khao của hắn, là mong mỏi hắn muốn đạt được.

Cổ họng đã khát khô, hai chân nặng như đeo chì, nhưng Lưu Triêu vẫn cố tăng nhanh tốc độ, chạy về phía mặt trời của hắn, cơn mưa của hắn, hi vọng của hắn.

—— sau đó ôm chặt lấy.

__

() phá thiên hoang: nguyên văn 破天荒, thiên hoang là chỉ lúc trời đất còn hoang sơ. Phá thiên hoang là chỉ sự khai thiên lập địa, mang tính mới mẻ, chuyện chưa từng xảy ra. Không nhớ được thành ngữ nào nghĩa tương đương trong tiếng Việt cả nên tạm thời để Hán Việt.

__

Nói sao nhỉ, ngày tớ edit chương này là một ngày gần đến thời khắc sẽ quyết định mọi tương lai của tớ. Từng chữ mà tớ gõ ra là như từng phút trôi qua để đến khoảnh khắc tớ biết kết quả mà tớ đạt được sau những vất vả trong mười hai năm. Thật sự là run lắm, sợ lắm, nhưng biết sao được, thi cũng đã thi rồi, dù cho điểm số có thế nào thì cũng không thay đổi được gì cả, có thể là vui vẻ cũng có thể là hối hận, và tớ cũng chỉ mong mình đủ mạnh mẽ để đón nhận.

Khi chương này được post lên thì tớ cũng đã biết kết quả cuối cùng rồi, mong là lúc đó tớ có thể gõ thêm những dòng khoe cho các bạn là tớ đã đỗ rồi, đỗ đúng như nguyện vọng của tớ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio