Triêu Tần Mộ Sở

chương 14

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tất cả các cửa trong phòng đều được đóng kín, bên trong nồng nặc mùi thuốc.

Cách tấm màn che nửa khép nửa mở rủ xuống, vẫn có thể nhìn thấy người nằm trên giường sắc mặt tái nhợt đến thế nào.

Tần Tranh từ trong tay thị nữ đón lấy chiếc khăn đã vắt khô, động tác nhẹ nhàng lau mồ hôi rịn ra trên trán Sở Du. Rắc rối ở đâu mò đến này, mặc dù không làm Sở Du bị thương, thế nhưng lại khiến hắn động thai khí, thêm việc ngâm nước sông thụ hàn, hai thứ kết hợp dẫn đến hôn mê bất tỉnh.

Tần Tranh ở bên cạnh trông mấy ngày, lòng nóng như lửa đốt, nếu như Sở Du có chuyện gì bất trắc… Ý niệm này vừa đến, cả trái tim y liền giống như bị nắm lấy, không cách nào khiến người ta tỉnh táo.

Thang dược theo khóe môi chảy vào trong miệng Sở Du, Tần Tranh cho hắn uống ngụm cuối cùng xong, có chút dè dặt hôn lên đầu lưỡi Sở Du, lúc này mới đứng dậy đem chén thuốc nhỏ để một bên, cầm lấy khăn thấm đi phần thuốc còn đọng bên khóe môi hắn.

“Nhị gia…” Tần Tranh vừa như gọi vừa như than, nhất thời lời lẽ nghẹn lại.

Bỗng nhiên lông mi Sở Du kích động mấy lần, há miệng nhỏ giọng nói gì đó.

“Nhị gia! Sở Du?” Tần Tranh bỗng nhiên tiến tới, kêu hai tiếng, thế nhưng không thấy Sở Du tỉnh lại. Y cẩn thận ghé lên, nghe thấy hơi thở mong manh của Sở Du đang lặp đi lặp lại nói thứ gì đó.

Đợi đến lúc cẩn thận lắng tai, lúc này mới hoảng hốt nghe rõ.

“Tần Tranh ca ca…”

Sở Du gọi y là Tần Tranh ca ca.

Điều này khiến Tần Tranh sửng sốt, trong đầu bỗng nhiên hiện lên chút chuyện xưa.

Khi Tần Tranh còn nhỏ tuổi, chỉ có thể dùng một chữ để hình dung, cuồng. Giai đoạn ấy, mỗi ngày y đều cảm thấy bản thân chính là vì cứu vớt thiên hạ mà tồn tại, hai mắt hếch lên trời cao, bước đi nhanh như gió. Bình vàng chén ngọc đối với thiếu niên mà nói thì không có mấy hấp dẫn, y muốn học chính là binh pháp, y muốn tập chính là kiếm thuật, chứa chan trong máu huyết chính là phải đổ nước trôi dầu, mang theo sự ngang ngược và can trường ngu ngốc đặc thù của tuổi thiếu niên.

Các nhà danh gia vọng tộc có đủ loại yến tiệc, những người lớn thì ăn uống linh đình, ngươi tới ta đi, còn đám con cháu choai choai của bọn họ tất nhiên cũng tụ tập chơi cùng một chỗ. Nói chung chính là trước tiên thì nhắm mắt khoe khoang một trận, sau đó thì túm năm tụm ba tìm kiếm người cùng sở thích để kết bạn chơi đùa.

Tần Tranh biết Sở Du từ khi ấy, nếu nói cho đúng, thì chẳng ai là không biết đến anh em nhà họ Sở. Mặc cho mắt nhìn của ai tệ đến thế nào đi nữa, cũng không thể không chú ý tới hai huynh đệ tựa như hai đóa hoa kia.

Sở gia Đại công tử Sở Mính nổi danh quân tử đoan chính, dù tuổi còn nhỏ, giơ tay nhấc chân cũng đủ khiến lòng người thanh nhã. Sở Du thì không quá giống bào huynh, dù vẫn quy củ ngồi bên huynh trưởng, thế nhưng ánh mắt lại hoàn toàn khác biệt. Hoa quý trước mắt chỉ như giấy lụa, sáo trúc bên tai chỉ như gió lọt lá rách, khoảnh khắc thoáng qua khóe mắt chính là sự kiêu căng khó mà miêu tả được.

Cùng là mỹ ngọc, Sở Mính là ngọc quyết, ôn nhuận hư không. Sở Du là ngọc trâm, dù cho tạo tác tinh xảo động lòng người thế nào, cũng không thể che đi sự lăng lệ tạo nên phong thái tài hoa.

Mỹ nhân thì luôn có thể hấp dẫn ánh mắt của nhiều người, Tần Tranh thừa nhận khi mình còn bé cũng không ít lần cùng tiểu đồng bọn vụng trộm nhìn anh em nhà họ Sở.

Nhìn thì nhìn vậy, cả hai anh em nhà họ Sở dù đều là người xinh đẹp nho nhã, thế nhưng Tần Tranh từ trước đến nay chưa từng coi bọn họ là người chung đường với mình, đương nhiên cũng chưa từng chơi đùa với nhau.

Ngày đó là đại thọ Thái hậu, thế gia vọng tộc cùng văn võ bá quan khắp thượng kinh đều nhập cung dự yến. Tiệc mời trong cung có dựng sân khấu kịch, tất tưởi chuẩn bị xướng ca suốt ba ngày. Chẳng qua chính là để hiến thọ mà thôi, lão hí ngũ nữ bái thọ, Sở Du không thích xem những thứ này, lấy cớ không muốn ăn uống, liền tách khỏi cung nhân đi theo, bản thân thì tới viên tử giải sầu.

Ngũ nữ bái thọ: tức “năm cô gái chúc thọ”. Đây là một vở kịch về sự tụ hợp và ly tán của gia đình, thường được diễn vào dịp lễ Tết.

Viên tử: vườn hoa.

Vừa đúng lúc trong vườn có thể ngắm sông trăng, hiện tại đang là đầu hạ, là thời kì hoa sen còn nụ, từng khóm duyên dáng yêu kiều, khiến cho Sở Du không nhịn được muốn xuống dưới hái một nhánh, tặng một bông cho ca ca thưởng thức.

Ngày hôm trước mới mưa, bên bờ xốp, không chịu được sức nặng của thiếu niên, Sở Du vừa vươn tay ra, dưới chân liền trượt một cái rơi xuống hồ nước.

Sở Du không biết bơi, ngay cả cơ hội ló đầu ra kêu cứu còn không có, lúc này mồm miệng sặc đầy nước, chìm xuống dưới. Nước ngập ngụa hết mắt mũi tai miệng, rút cạn không khí trong người, cảm giác bất lực lẫn sợ hãi đồng loạt xông lên đầu, dù cho tâm trí đã trưởng thành từ sớm, dẫu sao lúc đó hắn vẫn chỉ là một đứa bé mới bảy tám tuổi.

Ngay bên bờ sinh tử ấy, một cánh tay liền kéo hắn lại, ôm vào trong ngực. Sở Du tựa như tìm được cọng cỏ cứu mạng, ôm chặt lấy eo người kia, được đối phương mang theo nổi lên mặt nước.

Tần Tranh không ngờ vụng trộm chạy ra ngoài chơi mà lại gặp chuyện như vậy, thời điểm cứu người lên, lúc này mới để ý hóa ra chính là tiểu công tử của phủ Tĩnh Quốc Công, thế là y liền đem việc nghĩa này hăng hái phân vào loại anh hùng cứu mỹ nhân.

Cũng may Sở Du chưa sặc nước vào trong phổi, tuy chưa hoàn hồn, người đã thanh tỉnh. Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn trắng bệch, mái tóc dài ẩm ướt dính ướt nhẹp trên người, không ngừng phát run.

Tần Tranh nghĩ Sở Du bị dọa sợ, liền đưa tay ôm hắn vào trong ngực, có chút vụng về nhẹ nhàng vỗ vỗ trên lưng hắn: “Tốt rồi tốt rồi, ngươi đừng sợ, không sao.”

Sở Du tựa cằm lên đầu vai Tần Tranh, có chút hoảng loạn, vòng ôm của thiếu niên cũng không rộng lắm, lại đặc biệt khiến cho người ta an tâm.

Tần Tranh thấy Sở Du không nói lời nào, nghĩ ngợi, liền đưa tay tháo trên cổ mình chiếc vòng ngọc Quan Âm xuống cho Sở Du đeo lên: “Đây là do mẹ ta cầu từ chùa Phật Âm, là vòng Quan Âm do đại sư Phổ Trí làm phép. Đưa cho ngươi, có Quan Âm đại sĩ phù hộ ngươi, sẽ không còn xảy ra chuyện như vậy nữa.”

Tần Tranh sợ Sở Du không chịu, liền vội vàng đưa cho người ta, nhanh chóng nhét trong vạt áo hắn, còn thuận tay vỗ vỗ lên ngực người ta, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Ấy, cũng không phải là bởi vì người ta dáng dấp đẹp mắt, mới tặng cho người ta mà.

Sở Du từ từ thở ra một hơi, co thành một cụm, không dám nghĩ lại, lúc này mới nói: “Đa tạ ngươi… Ngươi là công tử nhà nào, trở về nhất định phải bảo cha ta đến nhà nói lời cảm tạ…”

Tần Tranh đứng dậy, rất ra dáng thiếu niên choai choai, lộ ra nụ cười tự cho là hào khí vạn trượng: “Anh hùng không hỏi xuất xứ! Vị mỹ nhân này, núi xanh còn mãi, nước biếc chảy hoài, chúng ta sau này còn gặp lại!” Nói xong, liền cố nén tưng tửng trong lòng, chân bước hình chữ bát (八), chắp tay sau lưng quay đầu đi.

Núi xanh còn mãi, nước biếc chảy hoài = thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu (青山不改, 绿水长流), là câu tạm biệt phổ biến ở Trung Quốc với các trường hợp chỉ tình cờ gặp nhau và rất khó để gặp lại. Kiểu như, “hẹn có duyên ắt sẽ gặp lại” nhưng mà chắc là cái duyên đó chẳng bao giờ tới:v

Sở Du: …

Thật lâu sau, hắn liền thở dài. Thôi được rồi, đi về hỏi cha, con cháu danh gia vọng tộc mà ngốc như thế này đoán chừng cũng không nhiều lắm.

Ngày mà Sở Mính cùng Sở Du mang theo tạ lễ đến nhà, Tần Tranh đang bị đánh.

Một băng ghế dài, rộng hai tấc, Tần hầu gia phong tư ngời ngời khi ấy, đang hùng hùng hổ hổ treo nhi tử lên.

Sở Mính cùng Sở Du đều ngơ ngẩn, Tĩnh Quốc Công là thư hương môn đệ, chưa từng thấy chiến trận thế này, càng chưa từng thấy nhi tử nào bị đánh ngay trước đại đường.

Thư hương môn đệ: dòng dõi Nho học, là người học chữ.

Đại đường: là căn phòng lớn dùng để tiếp khách, tụ tập gia đình hoặc diễn ra các sự kiện quan trọng.

Tần Hầu gia vừa liếc thấy hai huynh đệ như hoa như ngọc trước mặt, nhất thời sửng sốt một chút, lập tức liền tiếp tục đánh một gậy lên mông Tần Tranh: “Nói! Lại gây họa gì rồi!”

Tần Tranh gào rống lên: “Cha! Con không có!”

Tần Hầu gia lại bộp thêm phát nữa: “Không có? Không có sao thế tử nhà Tĩnh Quốc Công lại đến chỗ chúng ta làm gì?”

Tần Tranh ấm ức đến hận không thể chết luôn trên ghế dài.

Sở Mính lấy lại tinh thần, bước lên phía trước nói: “Hầu gia, ngài đây là…”

Tần hầu gia thở dài một tiếng: “Sở thế tử ngươi cứ việc nói thẳng đi, có phải tên tiểu tử chết tiệt Tần Tranh này lại gây chuyện gì rồi không?”

Sở Mính lắc đầu, vừa muốn nói rõ ý đồ đến, liền thấy Sở Du chẳng biết từ lúc nào đã ngồi xổm xuống trước mặt Tần Tranh, đưa tay vén lọn tóc rủ xuống đất của Tần Tranh quấn trên đầu ngón tay thưởng thức.

Sở Du nhìn vào mắt Tần Tranh, cười tủm tỉm nói: “Nghe nói Tần thế tử hôm nay cùng trưởng công tử Trữ bá gia Ninh Trí Viễn có xung đột, Tần thế tử liền xuất thủ đánh người ta, Trữ bá gia đau lòng nhất chính là trưởng tử kia, tất nhiên không chịu tha thứ.”

Tần Tranh nghe vậy, liền ghé trên ghế dài tức giận nói: “Các ngươi thì biết cái gì! Rõ ràng là Ninh Trí Viễn kia…”

“Trữ bá gia bây giờ đang được thế, ngay cả Trấn Bắc Hầu phủ cũng phải nhường nhịn ba phần.” Sở Du cắt ngang lời nói Tần Tranh, ngẩng đầu nhìn về phía Tần hầu gia: “Hầu gia đương nhiên biết lợi hại trong đó, cho nên mới phải đánh đòn phủ đầu, trước khi Trữ bá gia tìm đến bệ hạ cáo trạng, liền đem Tần thế tử hung hăng giáo huấn một lần, tốt đến mức phải khiến cho bệ hạ không thể nói gì hơn, ngược lại còn thể hiện Hầu gia gia phong nghiêm chỉnh, trái lại Trữ bá gia thì không đủ khoan dung, còn vì mồm mép của đám nhỏ mà đi quấy nhiễu thiên nhan.”

Tần Tranh sửng sốt, vô thức hướng về phía cha mình, chỉ thấy lão cha sắc mặt lạnh lùng, cũng không phủ nhận.

Sở Du vươn ngón tay như bạch ngọc ra, không nhẹ không nặng chọt lên trán Tần Tranh, cười mà như không nói: “Tiểu thế tử chỉ biết Ninh Trí Viễn ỷ mạnh hiếp yếu, còn mình là thay trời hành đạo, Hầu gia giáo huấn ngươi, ngươi liền ấm ức đến không cách nào tự kềm chế. Lại không biết Hầu gia vì ngươi mà lao tâm khổ tứ, ngươi nghĩ Hầu gia là vì muốn ngươi mất hết thể diện, mới kéo ngươi đến đại sảnh quất roi ư? Không phải vậy, chẳng qua để láng giềng bốn bề đều nghe một chút xem ngươi gào bao nhiêu thảm, cũng là để cho bệ hạ biết Trấn Bắc Hầu phủ dù có lỗi, cũng là gia phong nghiêm khắc.”

Sở Du cong cong khóe mắt, dùng một thanh âm rất khẽ nói bên tai Tần Tranh: “Đồ ngốc.”

“Du Nhi!” Sở Mính đem đệ đệ từ dưới đất kéo lên, đẩy ra sau mình, lúc này mới chắp tay thi lễ nói: “Tiểu đệ tuổi nhỏ, miệng không kín đáo, Tần hầu gia chớ nên trách cứ.”

Tần hầu gia ánh mắt phức tạp mà liếc nhìn hai vị tiểu bối nhà Tĩnh Quốc Công, Sở Mính cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, cử chỉ nhẹ nhàng; Sở Du nhanh mồm nhanh miệng, khéo ăn khéo nói, quả nhiên là… con nhà người ta.

Nhìn lại thiếu niên choai choai nhà mình, không so sánh thì còn đỡ đau lòng.

“Sở thế tử vào nhà hãy nói.” Tần hầu gia nhẹ than một tiếng, ném gậy trong tay, lại lệnh cho hạ nhân đỡ Tần Tranh trở về phòng bôi thuốc.

Đợi anh em nhà họ Sở nói rõ ý đồ đến, lại đưa tạ lễ, mới đi khỏi Trấn Bắc Hầu phủ.

Trên xe ngựa, Sở Mính không nhẹ không nặng vỗ tiểu án, dạy dỗ: “Du Nhi nói chuyện không biết nặng nhẹ. Trong lòng đệ hiểu rõ là được, cần gì phải ở trước mặt nói cho Trấn Bắc Hầu nghe. May mà Trấn Bắc Hầu không phải người lòng dạ nhỏ mọn, nếu không chỉ sợ lại phải kiêng kị bên phủ Tĩnh Quốc Công, sau này ngươi nếu còn muốn lui tới Trấn Bắc Hầu phủ cũng sẽ khó khăn.”

Sở Du đối với lời giáo huấn của ca ca cũng mất hết cả hứng, đợi nghe xong câu cuối cùng, bỗng nhiên đứng thẳng lưng, có chút khẩn trương nói: “Thật à?”

Sở Mính nhịn cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Sở Du nhíu nhíu đôi lông mày thanh tú, như có điều suy nghĩ nói: “Vậy sau này không nói là được, chẳng qua đệ thấy tên ngốc Tần Tranh cái gì cũng không biết kia đùa rất vui, mới lắm miệng trêu chọc hắn.”

Sở Mính nghe vậy thì bật cười: “Bây giờ gọi người ta là đồ ngốc, không biết hôm nay là ai mới vừa sáng ra liền thức dậy, bảo Thu Nguyệt lật tung cả tủ quần áo lên, phí hết tâm tư chỉnh trang cho mình như hoa như ngọc.”

Sở Du phủi phủi y phục vừa xuất hiện một nếp gấp mờ: “Ca ca nói bậy bạ gì đó, chẳng qua là bái phỏng phủ đệ ân nhân, không muốn mất lễ nghĩa thôi.”

Sở Mính chỉ cười khẽ, không đi vạch trần tiểu tâm tư của đệ đệ.

Chuyện cũ năm xưa, từng việc hiện về, rung động thuở ban đầu gặp gỡ khi ấy, chẳng biết từ lúc nào đã thất lạc trần ai.

Một mảnh tâm tư réo rắt của Sở Du đã định trước bị cô phụ, chỉ vì tên tiểu tử ngốc Tần Tranh vô tâm vô phế.

Thế tử gia Trấn Bắc Hầu, hôm nay vớt được người này dưới sông, ngày mai lại mua được một người từ tay tú bà, hôm nay bắt tiểu tặc giữa đường phố đông đúc hành hiệp trượng nghĩa, ngày mai lại ở tây nhai thấy việc nghĩa hăng hái ra tay, những việc tốt y đã làm có thể xếp hai vòng thượng kinh. Lại câu anh hùng không hỏi xuất xứ, cứu người không nhớ số lượng, dần dần liền quên sạch không còn một mống mối duyên phận sớm đã kết cùng Sở Du.

Trong ấn tượng của Tần Tranh, Sở Du chính là tiểu công tử vừa xinh đẹp vừa cao ngạo của nhà Tĩnh Quốc Công, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể chơi cùng.

Chỉ là chưa từng nghĩ, mười mấy năm sau, bọn họ sẽ trở thành vợ chồng cùng giường chung gối, càng không hề nghĩ tới bây giờ một câu “Tần Tranh ca ca” lại lần nữa khơi lên mối duyên gặp gỡ mười mấy năm về trước.

Bấc đèn phát ra tiếng nổ lách tách trong trẻo, ánh nến chập chờn.

Tần Tranh bỗng nhiên lấy lại tinh thần, trong mắt thần sắc kinh ngạc. Bóng trăng mờ mịt ngoài cửa sổ đổ trên mặt đất, chiếu ra bóng dáng y cứng đờ.

Thật lâu sau, Tần Tranh mới gọi thầm một tiếng mơ hồ chẳng rõ: “Sở Du… Sở Du…”

Y nhấc bàn tay lạnh như băng của Sở Du lên nắm chặt, chậm rãi ghé bên môi, đặt xuống một nụ hôn khe khẽ.

Hoàn chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio