Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cứ thế điều dưỡng mất nửa tháng, khí sắc Sở Du mới tốt lên mấy phần, hắn cố ý tính toán thời gian sai người tách Tần Tranh ra, cùng với Giang gia kiểm kê vải dệt cống phẩm, coi như làm mấy việc che mắt chính sự.
Giang Công gia thấy tâm tư Sở Du không đặt ở đây, liền đưa hắn đi thăm thú một vòng Tô Châu phong tình. Sở Du dường như vô cùng hứng thú với điều này, ngồi trên thuyền hoa tinh xảo, ba ly trà thượng đẳng, điệu hát dân gian vùng Giang Tô êm ái, thật ra cực kì hứng thú thưởng ngoạn.
Đầu ngón tay Sở Du mềm mại khẽ chọt mấy dây hoa leo trên mặt bàn, thờ ơ nói: “Nghe nói Tô Châu có đúc một danh kiếm, tên gọi là “Mi Gian Xích”.
Giang Công gia thoáng nhíu mi nói: “Sở đại nhân cũng thấy hứng thú với vật nhà binh?”
Sở Du nheo mắt cong môi cười một tiếng: “Du chỉ là một tục nhân, trừ hơi tiền ra, làm sao biết những thứ này được, có điều phu quân nhà ta trữ không ít đám binh đao vứt đi, càng nhìn càng khiến người ta không vừa mắt.”
Giang Công gia đón ý nói: “Vốn là bảo kiếm tặng anh hùng.”
Sở Du vuốt ve chén tử sa, cười nói: “Xưa kia Sở vương tìm danh khí thiên hạ, chú kiếm sư (nghệ nhân đúc kiếm)lấy thiết tinh tại Ngũ Sơn, tìm anh hùng bốn phương xứng với bảo kiếm, sau chỉ dâng thư kiếm mà lưu lại hùng kiếm. Sở vương chém người tài, mười sáu năm sau kì tử Mi Gian Xích dắt kiếm tới vương thành, giết Sở vương báo thù. Nghe nói Chú Kiếm Các chính là hậu nhân truyền thừa trăm đời sau của Mi Gian Xích, mỗi ba năm đúc một kiếm, khiến anh hùng trong thiên hạ mạnh mẽ khom lưng.
Chén tử sa:
Là một người mê trà thì tôi phải dùng đôi dòng để giải thích thêm về cái sự “thượng hạng” mà bạn Du đang được phục vụ.:v
“Chén tử sa” có thể hiểu là “chén được nung bằng đất và không tráng men”. Người ẩm trà có một quan niệm ngầm là trà ngon thì phải được pha trong chén tử sa. Bạn Du thưởng thức là ba ly trà thượng đẳng. Có thể hiểu “ba ly” là một tuần trà. Người sành trà thì chỉ thưởng thức cái nước pha ở lần đầu tiên đó thôi. Các nước sau thì chỉ có lũ thường dân, “kẻ tiểu nhân” mới thèm uống. Bạn Du được phục vụ trà thượng hạng + pha trong chén tử sa + chỉ uống nước đầu tiên => ý là bạn ấy siêu V.I.P, không chỉ giàu mà còn đẳng-cấp ấy. (-Raph-) Tìm hiểu thêm về “chén tử sa”: link
Thư kiếm: kiếm mái; hùng kiếm: kiếm đực. Đực mái phân biệt ở độ dài. Kiếm đực thì dài và lớn, kiếm mái thì ngắn và nhỏ, thường đeo ngang hông.
Mi Gian Xích: đây là một nhân vật trong truyền thuyết, vì có một nốt ruồi đỏ giữa chân mày mà được gọi là “Mi Gian Xích”.
Theo truyền thuyết, ông là con trai của đệ nhất chú kiếm sư Can Tương. Cha ông luyện ra hai thanh kiếm nhưng chỉ dâng thanh thư kiếm, giấu thanh hùng kiếm mà bị Sở vương sát hại. Mi Gian Xích sau này giết vua rửa hận cho cha. Còn linh hồn của cha mẹ Mi Gian Xích là Can Tương và Mạc Dạ nhập vào hai thanh kiếm đực mái này, và nó trở thành thần kiếm.
Giang Công gia nở nụ cười: “Ý của Sở đại nhân là?”
Sở Du khẽ vuốt tay áo rộng, ngón tay thon dài như ngọc nhấc đến bên ấm tử sa, rót đầy trà, nói: “Không biết có thể mượn danh ngài, hỏi cho Hầu gia nhà ta cái nào tốt nhất năm nay.”
Giang Công gia không sợ Sở Du mở miệng, chỉ sợ hắn không mở miệng muốn gì, nếu là thật có cần thứ gì đó, thật ra lại càng khiến trong lòng lão vững vàng hơn một chút, vì vậy đương nhiên một hơi đáp ứng.
Không quá một canh giờ, liền có thị hầu đem ra một danh kiếm ba năm đúc một. Trong lòng Sở Du cảm khái Giang Nguyên ở Tô Châu này chẳng khác gì hoàng đế một cõi, bảo bối mà cả thế lực giang hồ ngươi tranh ta đoạt, nói lấy liền có thể đem tới, quả thật không bình thường.
Mở ra hộp kiếm màu đen, bên trong là một thanh trường kiếm dài ba thước, rộng ba ngón tay, vỏ kiếm đen như mực, trên khắc ba cành mai, mạ vàng ròng. Sở Du rút kiếm, chỉ thấy thân kiếm mỏng như lá liễu, lưỡi kiếm hơi cong, chuôi kiếm hình vòng cung.
“Quả thật danh bất hư truyền.” Sở Du chậm rãi tra kiếm vào vỏ, ngước mắt hỏi: “Kiếm này tên gì?”
Người hầu dâng kiếm nói: “Bẩm đại nhân, kiếm này làm từ huyền thiết, tên gọi Ngô Câu.”
Đầu ngón tay Sở Du mơn trớn vỏ kiếm: “Là nam nhi sao chẳng mang Ngô Câu, thu lấy quan ải năm mươi châu.” Đích thị là một thanh kiếm tốt, nhưng lại thiếu chút gì đó, đầu ngón tay chạm lên mũi kiếm, bên trên có một lỗ nhỏ trống trơn.
Bản gốc: “Nam nhi hà bất đái ngô câu, thu thủ quan sơn ngũ thập châu”, đây là hai câu đầu trong bài “Nam Viên Kì” của Lý Hạ. Nguồn: link
Ánh mắt Sở Du sáng lên, trong bụng thở dài.
Tua kiếm có liên hệ tới kiếm thủ, biểu thị rằng kiếm chỉ để trang trí, không sát phạt chinh chiến thời loạn lạc, kiếm khí bảo vệ ba trượng dưới thân.
…
Giang Công gia cho là Sở Du tới đây một chuyến ít nhất phải lăn qua lăn lại hô phong hoán vũ mới đúng, thế nhưng ở cùng một ngày, ngoại trừ uống trà dạo phố phẩm tranh nghe hát thì về cơ bản không hề làm chút chính sự nào, còn thuận tiện gài lão một danh kiếm vô cùng đắt tiền, cuối cùng chính là lôi kéo lão ở lại một các viện cả một buổi chiều thắt tua kiếm.
Đôi tay Sở Du thon dài nhưng lại linh hoạt, chỉ nghe Đông gia phiến các nói một lần, liền tự mình chọn một sợi dây lên, mười ngón tay giống như hồ điệp xuyên hoa khiến người nhìn hoa cả mắt.
Giang Công gia triệt để nhận định Sở Du chính là một công tử bột, Sở Nhị gia miệng lưỡi sắc sảo trong truyền thuyết cũng chỉ bình thường thôi, làm chút việc vặt nhàn nhã, ắt hẳn có thể ngồi vào vị trí này cùng lắm là dựa vào tổ tiên nâng đỡ.
Sở Du một bên thong thả ung dung kết tuyến, một bên giống như không để ý liếc mắt nhìn Giang Công gia đối diện, thấy đáy mắt đối phương có chút xem thường, không khỏi thoáng.. cong khóe môi, lại lập tức chuyên tâm chú ý vật nhỏ trong tay.
Bắc uyển Phủ quốc công.
Tần Tranh đẩy ra đám dây leo xung quanh, tiểu viện thanh tịnh đẹp đẽ, tọa bắc triêu nam (quay lưng về phía bắc, nhìn về phương nam), góc nhà trồng cây uyên ương đằng.
Uyên ương đằng: nghĩa đen ở đây là “cây dây leo uyên ương”, còn có tên khác là hoa kim ngân. Hoa mọc ở kẽ lá. Mỗi kẽ lá sẽ mọc ra hai hoa nên gọi là uyên ương.
Sau lưng có người mở miệng nói: “Dáng quỳnh như thấy mai thiến ảnh, tôn quý chẳng kém đông ly quân. Nếu như chưa đầy ba tháng uyên ương đằng đã nở, chính là hai hoa chung một đài, có đôi có cặp, như hình với bóng.”
Bản gốc: Quỳnh tư tự hữu mai thiến ảnh, ngọc chất bất tốn đông ly quân (琼姿似有梅倩影, 玉质不逊东篱君) = “trong bóng dáng của cây quỳnh nhìn thấy hình ảnh xinh đẹp của hoa mai, tính chất đẹp đẽ ấy không kém gì đông ly quân”.
Tần Tranh quay đầu, đã thấy Mạnh Hàn Y đứng phía sau y, trên mặc áo xanh đơn bạc, khí trời sắp trở lạnh, nhưng ngay cả áo choàng cũng không mặc, lạnh đến sắc mặc cũng hơi trắng bệch.
Tần Tranh hé miệng muốn nói, lại đem câu vì sao không mặc thêm áo nuốt trở lại.
Mạnh Hàn Y cúi đầu cười cười, thuận tay chỉ vào bàn đá trong viện, nói: “Hầu gia tùy tiện ngồi đi.”
Tần Tranh không hề động, giơ tay bắt lấy một cây huyền cầm: “Hàn Y, ngươi tới tìm ta có chuyện gì?”
Mạnh Hàn Y nhìn huyền cầm trong tay Tần Tranh, thần sắc thoáng ngẩn ngơ trong nháy mắt.
Năm xưa lúc còn trẻ vô tư, Tần Tranh tặng Mạnh Hàn Y ba dây đàn làm vật đính ước.
Đàn gấm vì sao năm chục dây, mỗi dây mỗi trụ nhớ thơ ngây. Thuở thơ ngây đã qua rồi, lưu lại những vật này, cũng là để người nhìn vật mà đau lòng.
Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, nhất huyền nhất trụ tư hoa niên – 锦瑟无端五十弦, 一弦一柱思华年) = “đàn sắt vì sao lại có năm mươi dây? Mỗi dây mỗi trục đều khiến người ta nhớ tới thuở hoa niên”. Đây là hai câu thơ đầu trong bài thơ Cầm Sắt của Lý Thương Ẩn. Bản dịch thơ của Nguyễn Minh. Thành ngữ nói “ duyên cầm sắt ” ý nói mối duyên đẹp, lãng mạn như cây đàn cầm sắt. Đọc thêm: link
“Hầu gia từng nói, lấy đi ba dây đàn, gửi lại ta ba nguyện vọng. Nguyện vọng đầu tiên, chẳng qua là muốn Hầu gia ngồi lại mà thôi. Mạnh Hàn Y cười khổ.
Tần Tranh trầm mặc một lúc lâu, đến cùng vẫn là im lặng không lên tiếng mà ngồi xuống một bên bàn đá, trong lòng chỉ nghĩ đến đôi mắt của Sở Du, nhịn không được có chút lạnh sống lưng, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Mạnh Hàn Y xoay người đi sương phòng, ước chừng gần nửa canh giờ mới ra ngoài. Lúc đi ra tay bưng một bát sứ Thanh Hoa.
Chén sứ men xanh đặt trên bàn đá, bên trong là một tô mì. Mì nhào cực mảnh, nấu đến nóng hổi, trên mặt vàng trong thơm nức, thêm chút hành xanh, một quả trứng nằm ngang bên trên, giống y hệt nhiều năm trước.
“Hôm nay sinh nhật ngươi.” Mạnh Hàn Y không nói nhiều, đem đôi đũa trong tay đưa cho Tần Tranh.
Trước đây mỗi năm đều là như vậy.
Tàn Tranh hít sâu một hơi, tay nhận đũa hơi run run, y cắm đầu nhấc lên một đũa mì trường thọ bỏ vào trong miệng, giống như không sợ nóng mà ăn như hổ đói. Hơi nước nóng hổi ngăn giữa tầm mắt hai người, ngước mắt lên, dường như thấy khóe mắt đối phương cũng hiện lên một tầng nước mắt mơ hồ.
Hoa quế trong viện theo gió đung đưa, hoa rơi thẳng tắp, ngược lại giống như những mảnh vỡ tuôn rơi.
Tần Tranh không biết mình rời đi lúc nào, trên đường về đầu đầy hỗn độn, bên tai vẫn quanh quẩn lời sau cùng Mạnh Hàn Y nói.
“Núi thề còn đó, sợ gì gió đông?”
…
Sở Du ở bên ngoài đi lại một ngày, thân thể không khỏi có chút ăn không tiêu, hận không thể ngả đầu ngủ say, nhưng lại luyến tiếc hộp kiếm trong tay.
Tiểu tử trong bụng thế nhưng tinh thần rất tốt, thỉnh thoảng lại khẽ động đậy, Sở Du đành phải nâng hộp kiếm trong tay, đẩy sang bên cạnh một cái. Đều nói lưỡi dao sắc bén khí chủ sát phạt, thai khí không chịu nổi nên mới bát an như vậy. Mặc dù không biết điều này có đáng tin hay không, nhưng Sở Du lại tin sái cổ…, liền chậm rãi chống nạnh đứng dậy đi tới bên giường nghỉ tạm một lát.
Mới vừa ngồi xuống đã thấy Tần Tranh trở về, mang theo một thân quế hương.
Sở Du nhìn hắn một cái, nói: “Đi nơi nào, tìm không thấy người.”
Tần Tranh lại như vừa mới phát hiện Sở Du trong phòng, rùng mình một cái, vô thức mở miệng chối: “Không có.”
Sở Du nhẹ nhàng nhướn mi, dáng vẻ mất hồn mất vía của Tần Tranh đều thu vào đáy mắt.
“Thế nhưng Nhị gia sáng sớm đã không thấy bóng người, cũng không biết yêu bản thân một chút, còn không thể yên ổn nghỉ ngơi nằm vài ngày?” Tần Tranh phục hồi tinh thần lại, nói.
Sở Du đứng dậy, đi tới trước mặt Tần Tranh, giọng nói lại chậm vài phần: “Ta không phải đã sai người để lại lời nhắn sao, bất quá là tra xét một chút vải dệt cống phẩm thôi.”
Tần Tranh nhíu nhíu mày, đưa tay ôm lấy lưng áo Sở Du: “Lại còn coi như trời nhiên biển lặng? Ngươi bây giờ thân thể nếu có chúy sơ xuất gì thì làm thế nào, lần sau đi nơi nào, nhất định phải để ta cùng đi mới được, nếu không…. làm sao có thể yên tâm.”
Sở Du nở nụ cười, đầu ngón tay giữ trên hộp kiếm, nhẹ giọng nói: “Nhưng nếu một tấc cũng không rời khỏi ta, chẳng phải làm lỡ chuyện tốt của Hầu gia?”
Tần Tranh sửng sốt, không rõ vì sao.
Kiếm dài ba thước xuất vỏ, hàn quang trong nháy mắt, đã để trên gáy Tần Tranh, Sở Du cầm Ngô Câu trong tay, cười đến bạc bẽo: “Cây quế không phải vật thường, thử hỏi Hầu gia vừa mắt mỹ nhân nhà ai, ăn vụng không biết chùi mép cũng dám trở về?”
Tần Tranh chỉ cảm tháy khắp người lạnh toát: “Thanh Từ…”
Sở Du cười lạnh một tiếng: “Phủ quốc công thế nhưng phân rõ ràng, Nam đào Bắc quế Đông mai Tây liên (sen), xem ra Hầu gia đúng là đi Bắc uyển. Bắc uyển dành cho phụ tá khách quan làm chỗ ở. Nếu tại hạ nhớ không lầm…”
“Sở Thanh Từ!” Tần Tranh cắt đứt lời Sở Du nói, siết chặt xương ngón tay, không biết nên giải thích thế nào.
Sở Du thu hồi nụ cười châm chọc, gương mặt không chút thay đổi bình phục vẻ thờ ơ, chỉ có vài phần đau xót nơi đáy mắt trong khoảnh khắc đã bị giấu đi không còn thấy chút gì.
“Tần Tranh.” Sở Du mở miệng gọi y một tiếng, kiếm trên tay không nặng không nhẹ lướt qua cổ y, lưu lại vết thương dài vài tấc, máu đỏ trào ra ngoài.
Tần Tranh không nhúc nhích, lạnh lẽo trong lòng so với thân kiếm trên cổ còn khiến người ta nản lòng thoái chí hơn.
Ngô Câu trong tay tuột xuống, tua kiếm tô điểm cho núi sâu ngọc vỡ bên trên thành ra chia năm xẻ bảy, vạn kim đổi danh kiếm, lại không đổi được lòng người.
Sở Du sượt qua vai Tần Tranh rời đi, lưu lại một câu.
“Chỉ một lần này thôi.”
Hoàn chương