Quan mão phỉ thúy rơi một bên, tóc xanh như suối tản đầy giường, mồ hôi lấm tấm dọc theo từng sợi tóc mai, chỉ mới một lát mà đã trở nên ướt đẫm.
Ngực Sở Du kịch liệt lên xuống, mỗi lần thở dốc đều là đau đớn kéo dài khó nhịn, tựa như mỗi một tấc trong bụng đều đang bị một con dao cùn xoáy đảo, tựa như mỗi một cục xương bên hông đều đang bị đập nát, khiến cho người ta ngay cả gào thét cũng không thể, đành phải như chú cá mắc cạn, liều mạng há miệng giãy giụa đến sức cùng lực kiệt.
Lòng bàn tay Tần Tranh lạnh buốt, mồ hôi khiến cho quần áo dính dấp ướt đẫm, dần dần trở nên càng ngày càng lạnh, lạnh đến mức hắn cũng khó mà phân biệt được rốt cục là do lưng hắn rét run hay là đáy lòng nguội lạnh.
Sắc mặt Sở Du càng tái nhợt, lông mày nhăn lại khắc lên một đường vân thật sâu, hắn vùi trán mình vào gối, cắn một góc mền gấm nuốt xuống tiếng kêu đau, phát ra tiếng nghẹn ngào đứt quãng.
Chẳng qua chỉ mới bằng thời gian uống cạn chung trà, lại tựa như lâu đến mức khiến người ta chẳng thể phân rõ ngày đêm.
Rốt cục cửa cũng được đẩy ra, ngự y từ bên ngoài bước vào, đi theo sau là ba đại phu trẻ tuổi, kế tiếp là nha hoàn bưng bồn, từng người nối đuôi nhau mà vào, bước chân nhẹ mà gấp.
Tần Tranh kéo tay ngự y, giọng gấp gáp nói: “Mau mau nhìn xem Thanh Từ ra sao!”
Ngự y này khẽ run một cái, vội vàng cúi đầu, nói: “Hầu gia tránh ra chút, để hạ quan coi.”
Tần Tranh đổi vị trí, thế nhưng vẫn nắm chặt tay Sở Du không buông, tựa như làm như vậy cũng có thể lưu lại chút gì.
Sở Du kêu lên một tiếng đau đớn, đau đến hơi cuộn người rướn lên, có người đặt tay đè lên phần bụng cao ngất của hắn, mỗi lần đầu ngón tay người kia đặt lên bụng, đau đớn liền tăng lên vô cùng, mồ hôi chảy vào mắt, cực kì chua xót. Cách một hàng lông mi dày, hắn mơ hồ thấy rõ bộ dáng của ngự y kia, trong nháy mắt máu toàn thân đều đông lại.
Bài miện tước hầu từ tam đẳng trở lên đều có thể thỉnh ngự y, thế nhưng ngự y có thể triệu đều là người được chọn lựa rõ ràng, mà vị trước mắt này hiển nhiên là lần đầu tiên Sở Du nhìn thấy. Dù cho đầu óc hỗn loạn, thế nhưng trực giác nhạy bén khiến cho Sở Du vô thức nói ra một hơi, lạnh lùng chất vấn: “Ngươi là ai!”
“Ngự y” kia vốn đã chột dạ, liền bị một tiếng chất vấn như vậy dọa đến xiết chặt hai tay, hẫng một nhịp, tuột tay khỏi bụng Sở Du.
“Ách ưm… Ngươi…” Sở Du nuốt xuống một tiếng rên rỉ, cố sức ngẩng đầu quét mắt một lượt nhìn hạ nhân khắp phòng, hàn ý chạy thẳng lên não.
Trước mặt hắn vậy mà không có lấy một người là hầu cận dưới tay.
Ý niệm này vừa xuất hiện, lãnh ý càng sâu, Sở Du liều mạng tức thì dựng nửa người dậy, gắt gao che bụng, tránh ra bàn tay của ngự y kia. Mồ hôi thuận theo cằm rơi xuống, áo trong trắng như tuyết áp dính vào mỗi tấc da thịt, phác họa một thân hình gày gò.
“Thanh Từ!” Tần Tranh hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy Sở Du.
“Cút ngay! A ưm…” Sở Du dùng sức hất tay Tần Tranh ra, đau đến mức cơ thể không thể trụ vững, không dám ở nơi Hầu phủ ăn thịt người không nhả xương này thêm một khắc nào nữa. Cả người hắn run rẩy, tựa như dã thú sắp chết dùng hết sức mình bảo vệ con non sắp chào đời của mình, dù cho móng nhọn bị mài mòn, răng nanh bị bẻ gãy, toàn thân vết thương chất chồng, vẫn như cũ khiến cho người ta sinh ra sợ hãi.
“Ngự y” kia sắc mặt trắng bệch, đầu ngón tay nhịn không được run rẩy, vội vàng nói: “Hầu gia nhanh ngăn Sở nhị gia lại, tiếp tục giày vò như vậy sợ rằng sẽ một thi hai mệnh!”
Thời gian của một câu nói, Sở Du lại lấy nghị lực kinh người từ trên giường bò xuống, hai bước một lảo đảo đi tới cửa, một vệt máu từ trên giường uốn lượn dưới chân, hiện lên màu đỏ tươi chướng mắt.
Tần Tranh nghẹn thở, lời ngự y khiến cho y suýt nữa thì sụp đổ, y bước nhanh về phía trước trở tay ôm Sở Du vào trong ngực, trấn áp cử động tự mình hại mình kia.
Sở Du trơ mắt nhìn những hoa văn quấn lấy nhau chằng chịt trên khung cửa gỗ, xuyên qua rèm cửa xanh nhạt, mấy tia sáng từ khe hở lọt qua, mấy hạt bụi tung bay vậy mà cũng có chút tươi sáng. Không biết có phải là do mây đen bao phủ hay không, chỉ trong nháy mắt ấy thế mà mấy tia sáng kia bỗng biến mất không sót lại chút gì, bóp nát chút hy vọng sau cùng…
“Ta muốn về nhà…” Sở Du tựa trên đầu vai Tần Tranh, run giọng cầu xin.
Tần Tranh cho rằng Sở Du đau đến hồ đồ rồi, liền nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng gầy gò của hắn: “Tốt, tốt... Chờ đứa nhỏ của chúng ta ra đời, ta đưa ngươi về nhà…”
Ngự y kìm nén hỗn loạn trong lòng, nói: “Hầu gia nhất định phải đè lại, chớ để Sở nhị gia hắn…hắn giãy dụa, ngược lại còn làm hại tới mình…”
Tần Tranh ôm Sở Du trở về, vững vàng chế trụ cổ tay mềm yếu, khiến cho hắn muốn tránh cũng không thoát.
Đau đớn trong bụng tựa như kéo lên điểm cao nhất, phòng tuyến trong lòng lại như tàn quân tan rã, Sở Du mở to hai mắt, bóng dáng trong con ngươi đều là khuôn mặt Tần Tranh, tựa như tấm bùa đòi mệnh giam cầm hắn. Máu dưới thân không biết còn muốn tuôn bao lâu thì mới kết thúc, thai nhi trong bụng dùng hết toàn lực xoay sở, khát vọng có thể chiếm được dù chỉ một tia hi vọng sống sót.
Từng tiếng lại từng tiếng gào thét thê lương tràn ra từ trong cổ họng khô khốc, đầu ngón tay Sở Du giằng ra khỏi lòng bàn tay Tần Tranh, xen lẫn nức nở: “Tần Tranh —— để cho ta về nhà… Tần Tranh! Thả ta! Ca —— “
Khóe mắt Tần Tranh đầy chua xót, nước mắt khẽ rơi trên vầng trán Sở Du.
Thai nhi trong bụng tựa hồ bắt đầu di chuyển xuống dưới, thân thể nhỏ yếu nhưng cũng dụng hết phần sức lực, Sở Du vô thức nhấc đứng người dậy, chiếc cổ thon dài tựa như chú thiên nga hấp hối, có một loại đẹp đẽ khi đứng trước ranh giới tử vong. Lệ nóng thuận theo đuôi mắt đa tình quyến rũ kia trượt xuống, thấm vào hai bên tóc mai, tìm cũng chẳng thấy.
Sở Du một tiếng kêu thảm, trong miệng liền bị nhét vào một cuộn vải bố.
Ngự y xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Đừng để nhị gia cắn vào lưỡi…”
Đáy mắt Tần Tranh tràn đầy đau lòng, im lặng khẽ gật đầu.
Sở Du chậm rãi nhắm mắt lại, chút sức lực cuối cùng trên tay, bất chợt tan biến vào hư vô. Nếu như trời xanh chịu bố thí cho hắn một cơ hội nữa, hắn thà rằng mình mãi ở cái tuổi vô tri ngây ngốc, chết trong hồ nước thanh sạch kia.
Cũng còn tốt hơn phải chết trên tay người.“Nếu như trời xanh chịu bố thí cho hắn một cơ hội nữa, hắn thà rằng mình mãi ở cái tuổi vô tri ngây ngốc, chết trong hồ nước thanh sạch kia.
Cũng còn tốt hơn phải chết trên tay người.”
Hoàn chương