Tia nắng ban mai xuyên thấu qua khung cửa sổ.
“Trời sáng rồi.” Lý Tứ đưa mắt ra ngoài cửa sổ, chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên trán Sở Du. Dừng lại trong chớp mắt, lại hạ tay xuống, nhẹ nhàng thở ra nói: “May mà đã đỡ sốt.”
Sở Du hơi nhíu mi, chống người dậy, trước mắt có chút tối sầm, hắn khép mi lại chờ trong giây lát, rồi mới mở mắt nói: “Cứ hai ba ngày ta lại xin bệ hạ nghỉ phép đã thành quen, người ngoài cũng không dám nói gì, Thanh Tương cần gì phải bỏ lỡ buổi triều sớm với ta.”
“Tiên sinh ở nhà một mình, ta lo lắng.” Lý Tứ ngẩng đầu, thấy sắc mặt Sở Du tái nhợt, khẽ thở dài: “Ta nguyện hầu thuốc thang bên cạnh tiên sinh.”
Sở Du cong môi, không cần nhiều lời nữa, một năm này ở chung, thực sự hiểu rõ tính tình Lý Tứ. Tính cách bướng bỉnh hơn người, cho dù là lời hắn nói, Lý Tứ cũng không nghe theo toàn bộ. Chung quy cũng không phải chuyện xấu, Sở Du không muốn uốn nắn phần tính tình bẩm sinh này của Lý Tứ. Trong triều loại người nào cũng có, cũng cần có người khác biệt mới mẻ như vậy mới có thể gột rửa được một chút máu tanh.
“Tiên sinh…” Lý Tứ muốn nói lại thôi.
Sở Du thoáng chớp đôi lông mi dài: “Thanh Tương, ngươi có việc gì cứ nói thắng, cần gì ấp úng với ta.”
Lý Tứ ở thượng kinh vốn không có căn cơ, sư phó chính là toàn bộ chỗ dựa của hắn, là người thân cận mà hắn tin tưởng nhất. Huống chi ở chung sớm chiều lâu như vậy, cũng đã giống như người thân trong gia đình.
Chỉ là Lý Tứ hôm nay lộ ra khuôn mặt đầy phức tạp, nhìn thấy Sở Du cũng không dám nói ra ý trong lòng.
“Đêm qua tiên sinh sốt cao, có lẽ vì sốt cao tinh thần không tỉnh táo, vẫn nhắc đi nhắc lại tên một người…” Lý Tứ sụp mắt, dừng một chút, cố lấy dũng khí hỏi: “Tiên sinh, ngài vẫn không thể buông bỏ được sao?”
Sở Du ngẩn ra, hồi lâu mới hiểu rõ ý trong lời nói của Lý Tứ, nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần, trầm mặc lặng im.
Lý Tứ có chút ảo não, hắn biết cấm kị của Sở Du, không khỏi tự trách bản thân không thể kiềm chế mà hỏi ra, khiến tiên sinh khó chịu.
“Thanh Tương…” Sở Du khẽ gọi một tiếng.
Lý Tứ theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Sở Du.
Sáng sớm vừa ngủ dây, mái tóc dài tản mát trên tấm lưng gầy yếu, buông xuống chăn gối, mới hạ sốt mồ hôi còn hơi thấm ướt bên tóc mai, dính chặt trên gò má trắng bệch. Dung mạo vốn dĩ đẹp mắt, lại vì có bệnh mà giảm xuống ba phần, khiến người ta đau lòng. Vạt giáo hơi lộ ra ngực trần.
Sở Du đưa tay, đầu ngón tay giữ tại vạt áo, hơi hơi gảy ra, áo trong bằng lụa trắng dán trên làn da mịn màng như bạch ngọc từ từ tụt xuống.
Đầu óc Lý Tứ ong ong lên, có chút mộng mị.
Sở Du nâng tay, ngón tay từ từ chạm vào chỗ bả vai, nơi đó có một vết sẹo mờ mờ, mặc dù không lớn, nhưng đặt trên bờ vai trắng như ngọc kia, cũng có mấy phần gai mắt.
“Đây là…” Lý Tứ hồi phục tinh thần, theo bản năng muốn di chuyển tầm mắt, nhưng như bị siết lại, ngay cả cổ cũng không thể động đậy.
Sở Du chạm nhẹ, nói: “Trước đây có một năm trong nhà sửa chữa phòng ốc, khi đó nổi hứng ham chơi trộm tới xem, lại bị té ngã, trên mặt đất có một cây gỗ bỏ đi, vót nhọn chuẩn bị dùng tới. Lúc đó không để ý, bỗng nhiên vấp phải, cây gỗ dài một thước đổ lên vai, suýt chút nữa phế đi cả cánh tay.”
“Tiên sinh thật đúng là…” Lý Tứ nghe vậy liền hoảng sợ, nghe Sở Du kể mà toát mồ hôi, lại không khỏi buồn cười, đoan trang tao nhã như tiên sinh mà cũng có lúc bất cẩn như thế.
Sở Du than nhẹ một tiếng nói: “Từ lúc đó, mỗi lần thấy vật nhọn, bên vai lại đau nhói, mười mấy năm qua chưa thể sửa được….”
Trái tim Lý Tứ nảy một cái, bỗng nhiên hiểu ra ý trong lời nói của tiên sinh, miệng lưỡi khô khốc, chua xót trong mũi dâng lên.
Sở Du khép lại vạt áo, tiếng thở dài vụn vỡ trong thanh âm, hời hợt nói: “Vết thương ngoài da thịt còn như thế, huống hồ là vết thương trong tim.”
※
Đêm qua bệnh cả đêm, hôm nay tinh thần Sở Du thật ra lại rất tốt. Ứ đọng trong ngực mấy ngày nay đều trở nên thoải mái, những thứ khó chịu cũng theo mồ hôi chảy ra ngoài.
Sở Du cũng chưa vội đến Hộ Bộ, ngược lại sai người chuẩn bị xe ngựa, thừa dịp trời vẫn còn sớm liền đi ra khỏi thành.
Trong xe ngựa.
Lý Tứ cúi đầu bóc quả cam, lớp vỏ hồng vàng bóc ra như hoa sen, đầu ngón tay cẩn thận tách bỏ những xơ trắng bên ngoài, càng có vẻ trong sáng như hồng ngọc. Tách từng múi nhỏ xong, mới nhẹ nhàng nâng đầu, ánh mắt dừng ở phía sau.
Sở Du đã thay xiêm y, ung dung cài thắt lưng, thấy Lý Tứ đang nhìn y, liền ngoắc tay nói: “Thanh Tương, đến giúp ta.”
Lý Tứ suýt chút nữa bóp nát quả cam trong lòng bàn tay, chần chờ trong chớp mứt, vẫn là nghe lời tiến tới.
Sở Du loay hoay thắt lưng, ý nói thật ra cũng không khó thắt, chính là thường ngày mặc quần áo thêu hoa dát ngọc, bỗng nhiên đổi sang quần áo vải thô, có chút không tiện tay.
Lý Tứ hơi hơi hạ mắt, đôi lông mi dài che khuất cặp mắt sâu, nhận lấy đai lưng trong tay Sở Du giúp hắn buộc lại.
“Tiên Sinh gầy.” Lý tứ nhìn thắt lưng trước mặt, cảm thấy chỉ cần khẽ ôm lấy, là có thể ôm lấy toàn bộ.
Sở Du không chút để ý, trong lòng vẫn nghĩ đến việc ra ngoại thành giám sát công việc.
Ra khỏi thành, xe ngựa đi trên đường nhỏ cũng khó ổn định, không biết là vấp phải chỗ nào, thân xe xóc lên một cái.
“Tiên sinh cẩn thận!” Lý Tứ theo bản năng đỡ lấy Sở Du, lực quán tính khiến cho Sở Du không thể ngồi vững, cả người ngã nhào ra ngoài. Thắt lưng được đôi tay của Lý Tứ mạnh mẽ ôm lấy, kéo lại.
Thắt lưng mỏng manh, cách một lớp vải thô có thể lờ mờ cảm nhận được độ ấm trên người Sở Du, Lý Tứ hô hấp khó khăn, còn chưa kịp buông tay, thân xe lại rung lắc kịch liệt, suýt nữa thì đổ sập xuống.
Sở Du vừa suýt thì ngã vẫn còn đang mơ hồ, căn bản không kịp phòng bị, liền ngã vào trong ngực Lý Tứ. Đã thấy Lý Tứ ôm lấy mình vào ngực, ôm thật chặt, lưng hắn bị va mạnh lên vách xe, phát ra một tiếng trầm đục.
“Thanh Tương!” Sở Du hô một tiếng, giãy dụa đứng dậy, tay vô tình chống lên ngực Lý Tứ làm điểm tựa, nhưng cũng không thể làm gì khác, thăm dò nhìn hắn xem có bị đụng vào đâu không.
Vì lần này ra ngoài không thích hơp phô trương, nên cố ý chọn một cái xe ngựa cũ kĩ, vách xe đều là gỗ cứng, không như xe ngựa có vách tường bọc da xa xỉ của Sở gia. Lần va chạm này của Lý Tứ, quả thật là bị đụng không hề nhẹ, cả lưng đau điếng.
Sở Du đặt một tay trên vai Lý Tứ, một tay tì lên lưng hắn: “Thế nào rồi? Để ta xem xem.”
“Tiên sinh!” Vành tai Lý Tứ nóng rẫy lên, nhanh chóng giữ chặt tay Sở Du, qua một lát mới tiếp lời: “Không có việc gì.”
Sở Du thấy Lý Tứ nắm chặt tay mình không chịu cho xem, đành phải thôi, lúc này mới rời khỏi người Lý Tứ, hỏi xem bên ngoài xảy ra truyện gì.
Xa phu kéo cửa xe, đáp: “Nhị gia, mấy ngày trước có mưa, bánh xe kẹt lại rồi, sợ là khó đi tiếp.”
Lý Tứ nhảy xuống xe, ánh mắt thận trọng, nói: “Tiên sinh, bánh xe sợ là sẽ kẹt khá lâu. May mắn thôn trang cũng không cách đây quá xa, không bằng tiên sinh cùng đi bộ với ta?”
Sở Du gật đầu nói: “Cũng tốt.” Nói xong, đang muốn xuống xe, lại bị Lý Tứ ngăn lại.
“Mặt đất toàn bùn lầy thôi, để ta cõng tiên sinh đi.” Lý Tứ nói.
Sở Du ngẩn ra: “Bùn lầy thôi mà, cần gì phải như thế.”
Lý Tứ lắc đầu, cố chấp nói: “Thân thể tiên sinh không tốt, không nên để tiên sinh mệt mỏi.” Huống chi sao ta có thể để bùn đất làm bẩn góc áo tiên sinh, hắn yên lặng nuốt vào mấy lời này, nhất định không cho Sở Du xuống xe.
Sở Du bất đắc dĩ, đành phải đồng ý: “Vậy thì chỉ một đoạn này, đi tới phía trước, để ta xuống tự đi…”
Lý Tứ gật đầu, vững vàng cõng Sở Du, chỉ cảm thấy người này quá nhẹ, không khỏi càng đau lòng.
Sở Du nằm trên lưng Lý Tứ, đường quả thực rất khó đi, y chỉ có thể nhẹ nhàng ôm lấy cổ Lý Tứ, khẽ nói: “Nếu biết khó đi như vậy, ta cũng không để người đi cùng.”
Lý Tứ cười cười: “Tiên sinh nhân ái.”
Năm nay đại hạn, hạt giống không có thu hoạch, khiến cho lưu dân ly hương không có nhà để về. Cũng may thánh thượng nhân hậu, phóng lương giúp nạn thiên tai. Khoản cứu tế là do Hộ bộ phụ trách, triều đình sai người phụ trách cứu tế thiên tai. Sở Du lần này đến là để kiểm tra giám sát, cho nên để Lý Tứ đi theo, cố ý mặc quần áo giản dị đến thôn trang thu nhận nạn dân này.
Quần áo là vải gai, giao khâm hai vạt vắt chéo buộc quanh thắt lưng, quần cũng là vải mộc, một đôi giày vải, mái tóc dài dùng một sợi dây buộc lại, quả thật đơn giản.
Lý Tứ không rõ cảm giác của mình, chỉ là cảm thấy tiên sinh như vậy đẹp vô cùng, không như bình thường rực rỡ lóa mắt, mà giống như một đóa hoa sơn trà vào buổi sớm mai, tinh khiết thanh thuần như muốn thấm vào lòng người.
Sở Du không thích bị Lý Tứ cõng, mặc dù là đệ tử của chính mình, nhưng vẫn có gì đó không thoải mái, đi qua vũng bùn, liền tự mình nhảy xuống, cuộn ống quần lên, từng bước một đi theo Lý Tứ đi tới thôn trang.
Lý Tứ cúi đầu nhìn thấy mắt cá chân trắng như tuyết của Sở Du, tất vải gai càng tôn lên vẻ trong sáng như ngọc. Chính là có ít bùn đất bắn lên vấy bẩn thanh ngọc, khiến người ta có cảm giác muốn lau đi.
Sở Du đương nhiên không biết học trò ruột của mình sắp bị bức chết, chỉ một lòng muốn đi xem xem tiền đưa xuống dưới có được dùng đúng chỗ hay không. Nếu là thật, như vậy là tốt nhất. Nếu không phải, y sẽ lại kéo người ở Hình bộ cùng đến xem một lượt.
….
Xây dựng hơn mười thôn trang vùng ngoại ô cho lưu dân, thu nhận gần ba nghìn người, những người này ngày thường được phân phối đi làm nông vụ. Lúc Sở Du và Lý Tứ tới, vừa kịp chính ngọ, bữa cơm tập thể vừa được nấu xong, lưu dân đang xếp hàng nhận.
Lý Tứ trà trộn vào trong đó, nhận một chén cháo và hai miếng thịt. Sở Du bưng lên một bát, đúng là đầy đặn, đũa cắm lên mà không đổ.
Lý Tứ đi nửa ngày đường, có hơi đói bụng, liền xúc một miếng thịt. Sở Du nếm thử hai miếng, liền đưa miếng thịt cho hắn.
Lý Tứ không nhịn được cười: “Tiên sinh nhất định là ăn không quen.”
Sở Du từ trước tới nay đều chú trọng ẩm thực vừa ngon vừa phải tinh tế, không thể phản bác, chỉ đành xấu hổ trầm mặc.
Hai người đi dạo xung quanh một lát, nhìn thấy lưu dân tuy gầy yếu nhưng trên mặt không có vẻ u sầu, có thể thấy ngân sách đưa xuống đã vào đúng chỗ, không hề có chuyện bằng mặt không bằng lòng. Lý Tứ bắt chuyện mấy người, đều nghe bọn họ nói mấy ngày nay đều an ổn. Tuy rằng phải làm việc công, nhưng chí ít ăn uống ổn thỏa.
Sở Du yên lòng chuẩn bị cùng Lý Tứ rời đi, lại nhìn thấy góc tường phía trước có mấy người đứng túm tụm.
Đứng từ xa nhìn không rõ ràng lắm, chỉ thấy ba bốn lão gia đang vây quanh một cô gái, cô nương kia hình như co rúm lại, dáng vẻ gầy yếu bị che khuất. Có một tên đàn ông thò tay nhéo bên hông cô gái một cái, vây lại càng chặt, đẩy nàng vào trong góc.
Sở Du nhíu mày, Lý Tứ thấy vậy không nói câu nào lập tức đi qua đó.
Lúc đến gần, nghe thấy tiếng cô gái khóc nức nở, còn mấy tên đàn ông xấu xa đang nhe răng cười.
“Các ngươi làm gì đó!” Lý Tứ giận dữ hét lên.
Mấy nam nhân đột nhiên bị dọa, lập tức xoay người, thấy tới là một người trẻ tuổi tuấn tú, đứng đằng sau còn có vài nam tử mặc áo vải thô nhưng vẫn không giấu được khí chất cao quý.
Tiến lên mấy bước, Sở Du nhìn thấy nữ tử bên trong, vừa nãy đứng xa xa cảm thấy có chút quen thuộc, giờ gần ngay trước mặt, mới nhận ra đúng là Tần Dao.
Vài năm không gặp, Tần Dao đã khác hẳn so với trước kia, dĩ vãng là đại tiểu thư xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn cẩm y ngọc thực, không khỏi kiêu căng tự cho mình thanh cao. Tần Dao năm mười bốn tổi chính là một đóa hoa hồng vừa nở rộ, kiều mị động lòng người. Nhưng nàng bây giờ, tóc búi như phụ nữ luống tuổi, cả người cao gầy như cây gậy trúc, bị phơi dưới ánh mặt trời đến gầy gò khô héo. Một đôi lông mày tràn đầy sầu khổ, đôi mắt đã không còn trong sáng động lòng người, ngón tay thô ráp sưng đỏ, không khác gì một phụ nữ nông dân.
Suýt chút nữa Sở Du không nhận ra Tần Dao.
“Sở, Sở Nhị ca…” Tần Dao hé đôi môi mỏng, ánh mắt cũng đỏ lên, cúi đầu không dám nhìn về phía Sở Du. Năm đó mình cùng với mẫu thân làm ra chuyện kia khiến cho Sở Du mất con, bây giờ còn mặt mũi nào gặp lại cố nhân.
Sở Du cũng không biết là Tần Dao đã lập gia đình, mấy năm trước nghe Thu Nguyệt nói hai mẹ con Tần gia về nương tựa nhà đẻ, lại không biết vì sao lưu lạc đến thôn trang cho nạn dân này.
“Rảnh rỗi lo chuyện bao đồng, thế nào hả? Ngươi cũng nhìn trúng tiểu nương tử này hả?” Một nam nhân trong đó cười nhạo một tiếng, phun ra một cái rễ cây, cà lơ phất phơ đi tới chỗ Lý Tứ, nhếch miệng cười nói: “Không thì chúng ta đổi cho nhau, con quỷ nhỏ này cho ngươi, mỹ nhân đằng sau để cho ta chơi đùa…”
Lý Tứ nghe vậy liền phừng phừng lửa giận, không kịp nghĩ ngợi, một cú đấm lao tới mấy tên lưu manh kia.
Đám lưu manh không ngờ Lý Tứ nhìn văn nhược, lúc động thủ lại nhanh tay như vậy, bị đấm một cú mạnh đến mờ mắt.
“Thanh Tương quay lại đây!” Sở Du không ngờ Lý Tứ lại xúc động như vậy, sợ hắn bị thương, lập tức giữ chặt lấy hắn.
Đồng bọn của đám lưu manh đương nhiên không bỏ qua, lập tức xông lên….
Lý Tứ bị trúng vài cú, ỷ vào cơn tức trong lòng, liều mạng xông tới, lại rút một cây gậy, một tay đẩy Sở Du ra.
Sở Du nặng có chút đó, không trụ được Lý Tứ đẩy như vậy, liên tục lùi mấy bước, cả người ngã xuống đất, dưới chân truyền đến đau nhức, cũng không biết là va phải đâu.
“Bên kia làm gì đấy!” Một tiếng hét to phía xa.
Nạn dân rất dễ sinh sự, nên nơi này thường có binh lính tuần tra, thấy bên này có người gây sự, rất nhanh đã chạy tới.
Sở Du nghiêm mặt, lấy trong tay áo ra một đống bài tử ném tới trước mặt quân lính: “Áp chế đám bạo dân này cho bản quan!”
Đám binh lính còn chưa kịp nhìn đống lệnh bài lấp lánh ánh vàng, chỉ bằng khí thế của Sở Du đã có thể áp đảo kìm chế mấy tên lưu manh.
“Thanh Tương ngươi thế nào?”? Sở Du nâng Lý Tứ dậy, thấy trên mặt hắn có mấy vết trầy da nhỏ, thật ra cũng không quá chật vật, có thể thấy sức chiến đấu cũng rất lớn.
“Không sao cả, tiên sinh.” Lý Tứ nói xong, vẫn chưa hả giận giơ chân đạp một cú vào tên lưu manh.
Trú quân đã quá quen với đám lưu manh này, liền nói ngay: “Để đại nhân kinh sợ.”
Sở Du trầm mặt: “Hộ bộ chi tiền giúp nạn dân, không phải để dưỡng gia súc.”
Trú quân bấy giờ hiểu được ý tứ của Sở Du, gật đầu nói: “Vâng, đại nhân.”
Đôi mắt Sở Du sẫm lại, đắc tội y thì đừng mong đơn giản lừa bịp là xong, xem ra cần có người chịu trách nhiệm việc này, phải một giải thích hợp lý. Nếu không thể quản lý nạn dân từ trên xuống dưới, việc này liền chưa xong.
….
Nhưng lúc này bên cạnh không đủ người, dù cho hiện tại xen vào cũng không thể ngay lập tức thực thi, Sở Du phất tay áo rời đi, lại bị một tiếng khóc phía sau gọi lại.
“Sở Nhị ca…” Tần Dao mặt đẫm lệ, tiến lên hai bước, khó khăn lắm mới có thể đứng trước mặt Sở Du.
Sở Du nhìn nàng một cái, không nói gì.
Tần Dao lấy tay áo lau khô nước mắt trên mặt, xoay người hành lễ: “Vừa rồi cảm ơn Nhị ca.”
Sở Du hơi nghiêng người tránh đi lễ của nàng.
Ánh mắt Tần Dao hơi đỏ lên, đầu lại cúi càng thấp: “Sở Nhị ca…. Có thể dừng một bước nói chuyện không….”
Sở Du đáp: “Không thể.”
Hoàn chương