Dịch: Hallie/ Beta: Raph
Viện bên bỏ hoang, lửa bốc nghi ngút, khói đen cuồn cuộn che mất ánh mặt trời.
Người trong Cảnh An Hầu phủ hô hoán cháy nhà, tay lảo đảo xách cái thùng nát, giả bộ tạt qua loa ven bờ tường, cả đốm lửa nhỏ cũng dập không tắt.
Lúc Tần Tranh giục ngựa chạy đến, nửa bên sân nhà đã bị cháy sập, xà gỗ trong căn nhà cũ đã mục nát, bén lửa cũng là chuyện trong chớp mắt. Y vội vàng xoay mình xuống, trong lòng tim đập thình thịch. Nếu thư sinh Đông Lê kia không nói dối, Sở Du mất tích không khỏi có liên quan đến Cảnh Hầu gia.
Khi nãy đối mặt, trong lời của Cảnh Hầu gia rõ ràng sơ xuất đầy rẫy, Tần Tranh càng khẳng định nghi vấn hơn.
Bắt cóc mệnh quan triều đình, chuyện này nếu là bị tra ra, e là Cảnh Hầu gia thật sự sẽ liên lụy tới cửu tộc. Hôm nay bị Tần Tranh tìm đến tận cửa, Cảnh Hầu gia tuy trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng có mấy phần ý muốn cá chết lưới rách. Biết rõ có lẽ chuyện này không giấu được, liền ra lệnh cho thuộc hạ thẳng tay phóng hỏa, hủy thi diệt tích, đến lúc đó lại giở trò chết cũng không thừa nhận.
cá chết lưới rách: bên sứt càng bên gãy gọng, mất cả chì lẫn chài, ngọc đá cùng vỡ, hai bên đấu tranh cuối cùng đều bị tận diệt.
Phía dưới viện bên chính là ám thất nhốt Sở Du, tùy tùng mở cửa ám thất, đập vò rượu thả vào trong, dù cho không chết cháy cũng có thể khiến người bên trong sặc khói mà chết.
Ngọn lửa hung hăn liếm ngang chân trời, tiếng gỗ mục cháy đứt gãy tí tách bên tai không dứt. Mấy tên gia đinh vẫn đang ở đấy xách thùng nát tạt nước.
Tần Tranh cảm thấy ngọn lửa này bốc lên vô cùng kỳ lạ, bất an trong lòng dâng lên càng mãnh liệt, y theo bản năng tiến mấy bước về phía ngọn lửa đang cháy dữ dội, ánh mắt rơi vào trong biển lửa vô tận. Trong đầu có thanh âm gì đó liên tục gào thét, tựa như một con đường vô hình dẫn lối vào sâu trong biển lửa.
“Thanh Từ!” Tần Tranh hô lớn một tiếng, chộp lấy thùng nước từ tay nô bộc bên cạnh, dội thẳng lên đầu mình, thấm ướt toàn thân.
“Tướng quân, không được!”
Bộ hạ của Tần Tranh đuổi theo, không kịp ngăn lại, thấy Tần Tranh vội vàng trùm áo khoác ngoài, khom người xuống lăn mình xông vào lửa.
Mọi người đều cả kinh, lập tức hô: “Mau cứu hỏa!”
… …
Khói đen dày đặc cuồn cuộn che mờ tầm mắt, Tần Tranh khom thấp người, lần mò đi vào trong. Bên trong căn nhà cũ nát lại khá rộng rãi, có lẽ do không có người ở, đồ đạc bên trong cũng không có bao nhiêu, điều này khiến cho ngọn lửa bên trong lại không dữ dội như nhìn từ bên ngoài.
“Thanh Từ! Khụ, khụ khụ… Thanh Từ…” Tần Tranh nửa che miệng mũi, ngược hướng khói dày đặc sặc sụa kêu tên Sở Du.
Trong biển lửa không hề có tiếng đáp lại, Tần Tranh cũng chẳng xác định được Sở Du có ở bên trong hay không, có điều vô luận là thế nào y cũng không hối hận đã xông vào chuyến này. Nếu Sở Du không có ở đây thì quá tốt. Nếu Sở Du ở đây, cho dù là cùng hắn chết một nơi, cũng xứng đáng.
Khói lửa càng ngày càng dữ dội, Tần Tranh bắt đầu cảm thấy trước mắt mờ mịt, không ngừng sặc sụa, y lảo đảo vài bước, dưới chân trống rỗng, cả người ngã ra phía sau. Nơi đó mấy chục nấc thang, y ngã một hơi xuống bậc cuối, một mùi máu tanh nồng đậm phả vào mặt.
Tần Tranh giật nảy mình, lập tức xoay mình đứng lên, nhờ ánh nến lúc sáng lúc tối, y nhìn thấy một người nằm trên đất.
Áo khoác tả tơi, mái tóc dài xốc xếch, thân hình gầy gò, không chút tiếng động.
“Thanh Từ…” Thanh âm Tần Tranh không khỏi run rẩy, y bổ nhào tới trước, cẩn thận ôm người nằm trên mặt đất vào trong lòng, thăm dò hơi thở, vẫn còn một chút.
Ngọn lửa bên ngoài không cho phép y chần chừ, Tần Tranh rút bội kiếm ra, quát lên một tiếng, mạnh mẽ đập vào xiềng xích. Đao xích gặp nhau, nổ ra tiếng vang chói tai, bắn ra tia lửa. Gan bàn tay Tần Tranh lập tức rách nứt, tóe ra máu tươi lấm tấm.
Lại thêm một nhát kiếm lên xuống, cánh tay Tần Tranh bắt đầu tê rần, chỉ nghe keng một tiếng, dây xích bị chém đứt.
Tần Tranh đổi tay phải sang tay trái, lại thêm mấy tiếng gào thét, liều mạng như muốn phế cả đôi tay, cố gắng đập gãy cùm xích nơi cổ tay và mắt cá chân Sở Du.
Tiếng động này lại khiến cho Sở Du đang hôn mê tỉnh táo lại mấy phần, đầu hắn nằm trong lòng Tần Tranh, đưa tay nắm chặt lấy cổ áo Tần Tranh.
“Thanh Từ… Khụ… Đừng sợ, ta đưa ngươi ra ngoài.” Tần Tranh cởi áo khoác trên người xuống bọc lấy Sở Du, rồi nhìn lại ngọn lửa ngút trời kia, cuối cùng chẳng còn chút do dự hay sợ hãi.
Trong biển lửa không nhìn rõ được phương hướng, trước mắt Sở Du chỉ còn bóng tối, xung quanh nóng bức khiến hắn không thở nổi, hắn được Tần Tranh giữ chặt trong ngực, bên tai chỉ nghe tiếng tim đập vững vàng của y, từng tiếng rung động như tiếng trống khiến hắn tỉnh táo hơn.
Chỉ nghe rầm một tiếng, dường như có thanh xà nhà đổ ập xuống, Sở Du bị trường bào ướt đẫm che mặt lại, không nhìn thấy tình hình bên ngoài. Hắn chỉ cảm thấy ngang hông bỗng như bị siết chặt, cả người được Tần Tranh liều chết bảo bọc trong lòng.
Trên đỉnh đầu truyền tới tiếng kêu rên nặng nề của Tần Tranh, theo bước chân lảo đảo, Sở Du suýt nữa ngã ra khỏi ngực y.
Nhưng cánh tay kia vẫn giữ chặt ở lưng cùng khủy chân, không hề có ý muốn buông tay.
Sở Du muốn mở miệng gọi y, nhưng cổ họng đau đớn như thiêu đốt, dồn nén thành vị ngọt trong yết hầu, sặc ra một ngụm máu. Chút tỉnh táo cuối cùng biến mất, trở về lại vực sâu vô vọng.
… …
Thân binh của Tần Tranh xách nước cứu hỏa, cuối cùng đã dập được ngọn lửa.
Theo đường một thùng nước dập thành tro bụi, bóng dáng Tần Tranh cuối cùng cũng thấp thoáng lao ra từ trong ngọn khói cuồn cuộn dày đặc.
“Tướng quân!”
Thân binh dội một thùng nước xuống đầu Tần Tranh.
Tần Tranh quỳ xuống, nặng nề thở dốc mấy tiếng, còn không kịp mở miệng, một thùng nước lại dội xuống.
“Khụ khụ khụ… Khụ…”
“Tướng quân, ngài không sao chứ!” Thân binh vừa nói vừa định dội thêm một thùng nước, bị Tần Tranh giữ lại cổ tay.
“Được rồi…” Tần Tranh hòa hoãn ngữ khí, khó chịu ho khan mấy tiếng: “Đừng dìm chết ta…”
“Tướng quân, trên người ngài bị thương rồi!” Thân binh tiến lên đỡ Tần Tranh.
“Không sao.” Tay áo trên tay Tần Tranh bị cháy nát, vết thương sưng đỏ chằng chịt đầy phía trên. Chỉ là y không nhìn thấy sau lưng mình, vừa nãy đỡ lấy một thanh xà, trên lưng đã sớm máu thịt lẫn lộn một vùng, đau đến chết lặng.
Tần Tranh mặc kệ những thứ này, cẩn thận thả người trong lòng xuống, nhẹ nhàng vén lên áo khoác. Người ở bên trong dù không bị ngọn lửa làm bị thương, nhưng vết thương bị hành hạ trên cả người lại vô cùng đáng sợ. Khi nãy ở trong ám thất không nhìn thấy rõ, bây giờ đã thấy rõ bộ dạng của Sở Du, trong đầu Tần Tranh ong một tiếng, thân hình bỗng chao đảo, suýt nữa ngừng thở.
Bàn tay nhuốm máu tay nhẹ nhàng xoa lấy khuôn mặt tái nhợt của Sở Du, Tần Tranh nhắm mắt gắt gao cắn chặt răng, nuốt xuống mọi loại cảm xúc, chợt nặng nề nện một quyền trên đất, đập ra một cái hố sâu, quát một tiếng: “Còn ngẩn ra đó làm gì, con mẹ nó mau tìm ngự y!”