Dịch: Hallie / Beta: Raph
Đêm giao thừa ngập tràn trong tiếng pháo trúc.
Qua hôm nay lại là một năm mới bắt đầu. Quốc Công phủ tuy không đông người, nhưng cũng đón tết vô cùng rộn ràng. Lụa đỏ giăng đầy sảnh, trên hành lang dưới mái hiên, đèn lồng vải đỏ cách năm bước treo một cái. Quản sự nô bộc tới lui, ai nấy cũng vui mừng hớn hở. Mọi người mặc áo mới, gặp nhau gửi đôi câu chúc mừng, mong năm mới đến càng tốt đẹp hơn.
Bận rộn cúng tế từ sáng, đến đêm dùng xong tiệc Trừ tịch trong cung ban tặng mới có chút thời gian rảnh rỗi.
Gần đây Sở Du dùng thuốc, trong tiệc không uống chút rượu nào, nhưng nến đỏ trong phòng theo ánh lụa phản lên chút sắc hồng, khiến dáng vẻ hắn tựa như hơi ngấm men say. Tần Tranh uống mấy chén, si ngốc nhìn Sở Du với băng vải trắng che mắt, nhấc tay khẽ nắm lấy cằm hắn.
Sở Du tựa người trên ghế mây lót da hổ, có chút nhàn nhã lười biếng. Hắn đẩy móng vuốt đang nắm dưới cằm mình ra, nói: “Hôm nay là giao thừa, không về à?”
Tần Tranh biết Sở Du đang hỏi y có về Hầu phủ không, y trả lời: “Không về. Chân Nhi bị giữ lại trong cung đón giao thừa, hôm nay ta ở đây với ngươi.” Y suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Sau này cũng thế, mỗi năm mỗi tháng, chỉ ở bên ngươi.”
Sở Du không nói gì, chỉ có khóe môi hơi cong lên, có lẽ được nến đỏ nhuộm hồng, trông càng thêm tuyệt diễm.
Tần Tranh nhích lại gần hơn một chút, ghé bên tai hắn nói: “Có sợ lạnh không? Ra ngoài đi dạo một chút?”
Sở Du kéo lại áo trên người, nói: “Lạnh thì không sợ, chỉ sợ ai đó không biết nặng nhẹ mà kiếm trò dằn vặt gia.”
Tần Tranh cười cười, cầm tay Sở Du đưa đến bên môi hôn một cái tựa như lấy lòng, nài nỉ: “Vẫn còn giận vì chuyện lần trước à?”
Sở Du rút tay ra, hừm nhẹ một tiếng, chống lên ghế dựa ngồi dậy, nói: “Bên ngoài trời tối, ngươi đỡ ta cho đàng hoàng.”
Tần Tranh tất nhiên không cần phải dặn dò, y đã chuẩn bị sẵn áo lông choàng cho Sở Du, vòng tay qua eo hắn, nói: “Tuân lệnh, Nhị gia của ta.”
… …
Tuyết vẫn đọng trên đầu cành, hành lang gấp khúc treo đầy lồng đèn đỏ, muôn ngàn ánh nến rực rỡ hơn cả bầu trời sao.
Đèn dưới hiên, tuyết trên cành, đình giữa hồ, mai đẫm sương, ghép thành một cảnh đẹp mà cả công bút cũng khó họa nên. Chỉ là ngàn vạn cảnh sắc cũng không bằng một cái chau mày một nụ cười của người trước mặt.
Công bút工筆: một kĩ thuật trong thư pháp hoặc hội họa. Đặc trưng của loại hình này là việc đi nét rất cẩn thận, có chủ đích từ đầu, để định hình chính xác sự vật. Đối lập với “công bút” (tả sinh) là “ý bút” (tả ý) đi nét khá phóng khoáng, đề cao cảm xúc của nghệ gia.
Ghế dựa trong đình bọc một lớp lót mềm mại, bếp nhỏ ấm xanh ùng ục tiếng nước sôi, pha thành một ấm Quân Sơn Ngân Châm. Hương trà thoang thoảng, hóa thành hơi nước làm mờ khuôn mặt Sở Du.
Quân Sơn Ngân Châm: một loại trà thuộc dòng trà vàng hiếm có, là một trong những loại trà nổi tiếng trong thập đại danh trà Trung Hoa.
Ngón tay Tần Tranh nhẹ nhàng vuốt lên băng vải trên mắt Sở Du: “Ngự y nói ban ngày ánh sáng rất mạnh, mắt của ngươi sẽ chịu không nổi. Chi bằng đợi đến tối rồi hẵng tháo băng thuốc. Hôm nay vốn nên bỏ cũ đón mới, chỉ mong mọi thứ đã qua lưu lại trong hôm nay, nhìn thấy ngày mới tại giây phút này. Thanh Từ, ta muốn thay ngươi tháo nó xuống.”
Sở Du gật đầu, nói: “Chớ mừng vội thế. Đôi mắt này muốn hồi phục hoàn toàn cũng phải qua mấy ngày. Bây giờ tuy tháo xuống, chỉ e là vẫn nhìn chưa rõ.”
“Ta biết.” Tần Tranh cúi người hôn lên trán Sở Du: “Đừng sợ, rồi sẽ ổn thôi.”
Sở Du cảm thấy trong lòng ấm áp. Nói không lo lắng là giả, sau khi không nhìn thấy gì một thời gian hắn mới hiểu được mùi vị thế nào, cả ngày sống trong bóng tối vô tận, thật sự rất khó chịu. Nếu không phải có Tần Tranh dốc lòng bên cạnh, hắn cũng sẽ không gắng gượng nổi. Hiện tại tuy chỉ vài câu an ủi ít ỏi, nhưng cũng khiến hắn bình tâm trở lại.
Băng vải tháo xuống, gió đêm thổi lên mùi thuốc. Tần Tranh dùng khăn vải lau sạch thuốc trên mắt Sở Du, ngắm nhìn hàng mi cong dài kia khẽ rung động.
“Thanh Từ, nhìn ta.” Tần Tranh nhẹ nhàng ôm mặt Sở Du, nói.
Lần đầu tiên Sở Du cảm thấy mình như đứa trẻ mới tập tễnh bước đi, mang theo lo sợ cùng chờ mong với con đường phía trước, cẩn thận mở ra hai mắt.
Tần Tranh nhìn thấy đôi ngươi của Sở Du, tựa như viên ngọc vùi trong tuyết trắng, trầm tĩnh lại rạng rỡ. Tầm nhìn từ không có tiêu cự hướng về chỗ xa xăm, rồi dần dần ngưng tụ lại trước mắt, tựa như dòng nước thu, xinh đẹp không sao tả xiết.
“Thanh Từ… ngươi, đã nhìn thấy chưa?” Tần Tranh không phát hiện trong thanh âm của mình mang theo chút run rẩy.
Sở Du trầm ngâm một hồi lâu, mới từ từ đưa mắt nhìn xung quanh, một lát sau, cong môi cười: “Nhìn thấy rồi.”
Tần Tranh mở to hai mắt vui mừng, như một đứa trẻ thô bạo, đưa tay ra ghì chặt Sở Du: “Thật không? Là thật sao? Ngươi nhìn thấy cái gì?”
Sở Du khẽ đưa tay ôm lại Tần Tranh, kề bên tai y: “Sao trên trời, trăng trong chén, người trước mặt.”
“Thanh Từ…” Trong mắt Tần Tranh nóng ran, hồi lâu mới cười ra thành tiếng, muôn vàn mùi vị trong lòng khó diễn tả thành lời, tất cả gửi gắm vào một nụ hôn.
Sở Du ngước cằm, môi lưỡi nhẹ nhàng đáp lại. Tần Tranh một lần lại một lần nữa hôn lên đôi mắt hắn.
Sở Du thở dài, nói: “Chỉ là vẫn còn lờ mờ, nhìn không rõ lắm.” Không đợi Tần Tranh mở miệng, hắn lại cười nhạt, nói: “Không sao, như vậy đã đủ rồi.”
Trăng trong chén là trăng trên trời, người trước mặt là người trong tim.
Sao trời lấp lánh in bóng giữa hồ, tuyết đọng trên cành thoảng đầy ám hương. Trên đầu bỗng nhiên vang tiếng nổ lớn, giờ Tý, pháo hoa rực rỡ tỏa ra trên bầu trời Thượng kinh.
Một năm mới đã đến.