Tần Tranh nhướng mày nhìn Sở Du, phá vỡ im lặng hỏi: “Đã nhớ ra chưa, Nhị gia của ta?”
Sắc mặt Sở Du sầm sì đến mức sắp rơi mưa.
Tần Tranh giọng điệu mỉa mai nói: “Nhị gia chớ có xem thường hai đồng bạc kia.” Cái miệng bị dồn nén hai tháng, rốt cuộc cũng có thể mở.
Sở Du dần dần buông lỏng ngón tay, thoáng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tần Tranh.
Tần Tranh vốn đơn thuần muốn dùng cái miệng lấy chút lợi lộc, thuận tiện chứng kiến bộ mặt ăn quả đắng của Sở Du, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Sở Du đang nhìn mình chằm chằm, nhịn không được có chút chột dạ, khẽ khụ một tiếng nói: “Chuyện tới lúc này, nói cái gì thì cũng đã trễ rồi…”
“Đừng vọng tưởng.” Sở Du cắt ngang lời nói của Tần Tranh: “Ta có Chân Nhi là đủ rồi.”
Tần Tranh sửng sốt, trong nháy mắt y liền hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề, vô thức hỏi ngược lại: “Cái gì?”
Sở Du sắc mặt tái nhợt, càng lộ ra đôi mắt tựa như mặt đầm âm u đen kịt không thấy đáy, hắn ngẩng đầu nhìn Tần Tranh gằn từng chữ: “Ta đã có Chân Nhi.”
Tần Tranh không nói gì, y nghĩ tới Chân Nhi của y. Lúc đầu chẳng qua xuất phát từ mấy phần tức giận mới xảy ra quan hệ với Sở Du, đứa bé này tới ngoài dự liệu. Chờ đến khi y biết được, Sở Du đã lộ ra vẻ mang thai. Khi đó y đang làm cái gì nhỉ? Hình như vẫn đang ở Ngân Câu Hạng tầm hoan mua vui…
Mơ hồ nhớ có một ngày Sở Du nâng bụng lớn tới tìm y, có lẽ là không chịu mang theo đứa nhỏ trong bụng bước vào mấy nơi phấn son này, không nói hai lời liền trực tiếp sai người bắt đầu phá nhà phá cửa. Tới khi hủy đến căn thanh lâu thứ hai, mấy vị đông gia ở con hẻm này cùng nhau chạy đến trước mặt y, ngay cả chun quần y còn chưa kịp túm đã bị ném ra ngoài.
Tấm mành gấm trên mui xe kéo được vén lên, y liền thấy Sở Du. Khi đó Sở Du đã mang thai hơn chín tháng, so với người khác thì bụng có vẻ không đẫy đà cho lắm, người cũng thanh gầy vô cùng. Trông thấy y, Sở Du lần đầu tiên không hề châm chọc khiêu khích, chỉ là trầm mặc thật lâu, nói với y một câu.
Sở Du nói: “Đứa nhỏ này sắp ra đời.”
Ngữ khí lãnh đạm, Tần Tranh quả thực là nghe không hiểu lời này có ý tứ gì, y cúi đầu, mắt liếc xuống chiếc bụng lớn trước người Sở Du, ngáp dài trả lời: “Lấy bản lĩnh lật tay che cả bầu trời của Sở Nhị gia, chẳng lẽ còn cái gì cần đến bản hầu hỗ trợ sao?”
Lời tuy nói như vậy, thế nhưng tầm mắt của Tần Tranh vẫn không hề rời khỏi bụng Sở Du, nói không nên lời trong lòng là cảm giác gì, được dựng dục bên trong kia cũng là cốt nhục của y. Theo hơi thở khi lên khi xuống của Sở Du, chiếc bụng trước người cũng theo đó mà trập trùng, áo choàng sang quý may bằng gấm Nguyệt Hoa phủ trước người, lộ ra phần eo mềm mại. Trong lòng Tần Tranh có chút ngứa ngáy, y muốn đưa tay chạm lên, nếu như Sở Du chịu để y sờ, dù chỉ một lần thôi cũng được… Vậy y liền cùng Sở Du về nhà, bên hắn lúc sinh sản.
Sở Du không nói gì, con ngươi tựa mặt đầm âm u nhìn Tần Tranh hồi lâu, ngay tại lúc Tần Tranh chuẩn bị nói ra nguyện vọng nhỏ bé đáng xấu hổ của mình, Sở Du bỗng nhiên vươn tay về phía y.
Sau một khắc, Tần Tranh không hề có chút phòng bị liền bị Sở Du từ trên xe ngựa hung hăng đẩy ra, đầu cắm xuống xe, đập vào nền gạch xanh, lúc ấy máu liền chảy đầy mặt.
“Đi.” Thanh âm băng lãnh của Sở Du cách màn che truyền đến, xa phu vung roi phi ngựa, lưu cho Tần Tranh một thân nhiễm đầy bụi đất.
Đó là lần duy nhất hai người gặp nhau khi Chân Nhi còn ở trong bụng Sở Du. Bởi vì cả hai bên đều không thoải mái, đương nhiên kết thúc qua loa cũng là không ngoài dự liệu.
Trước mắt, từ lúc Tần Tranh bắt đầu biết Sở Du lại lần nữa có thai, y nghĩ có lẽ Sở Du sẽ tức giận, sẽ không cam lòng, hoặc là trực tiếp tìm thủ hạ bộ khúc ném y ra ngoài, thế nhưng y chưa bao giờ ngờ Sở Du lại bỏ đứa nhỏ…
“Như thế.” Tần Tranh tựa như một ông già trì độn thu hồi tâm tư, nhạt nhẽo nói: “Thế thì tùy Nhị gia định đoạt.”
Nói rồi, y quay người ra ngoài, khoảnh khắc khép cửa lại, Tần Tranh có chút thoát lực lảo đảo hai bước. Trong lồng ngực giống như bỗng dưng bị khoét rỗng, thất vọng mất mát. Không phải là chưa từng nghĩ tới việc khuyên nhủ Sở Du để lại đứa nhỏ, thế nhưng Tần Tranh y lấy tư cách và lập trường gì để nói?
Tần Tranh đạp lên cả vườn hải đường thơm ngát rời đi, từng cước nặng nề bước đi đều có chút phí sức, đầu óc hỗn loạn tựa như gió thổi qua cỏ lau, mỗi một kí ức đều là bộ dáng lúc Sở Du mang thai Chân Nhi. Một lần gặp gỡ ít ỏi đến đáng thương ấy, lại đang lặp đi lặp lại rước mắt.
Mỗi một chuyển biến rất nhỏ trong ánh mắt của Sở Du năm đó, đều rõ ràng hiện lên trong đầu Tần Tranh. Người kiêu ngạo như vậy, ngồi đối diện y, nói xong câu nói kia, đôi mắt kia có phải hay không cũng đã từng trải qua mấy phần chờ đợi, tựa như đom đóm chớp động trên bờ đầm tối tăm.
Tần Tranh bỗng nhiên đưa tay ôm ngực, tim đột nhiên đập nhanh hơn, y cảm thấy mình hoặc là bị điên rồi, hoặc là chính mình hèn mọn đến mức đã quên đi đau đớn của vết sẹo kia.
…
Sở Du nhìn chén thuốc đen thùi lùi gay mũi trong tay, thở thật dài một cái, tay bất giác xoa lên bụng dưới còn bằng phẳng.
Chén thuốc trong tay dần dần tản đi nhiệt độ. Hắn cụp mắt, bỏ qua thìa thuốc, đem bát bưng lên, hương vị nồng đậm đắng chát kia phả vào mặt. Ngay khi hắn chuẩn bị một hơi uống sạch chén thuốc, một trận kình phong lướt qua mặt, chén thuốc trong tay bịch một tiếng bị đẩy ra, lúc này trên mặt đất vương vãi đầy mảnh sứ vỡ, chén thuốc theo đó mà tung tóe đầy mặt đất.
Sở Du kinh ngạc ngẩng đầu, Tần Tranh thở hồng hộc đứng ở trước mặt hắn, hai tay chống gối khom lưng, mái tóc dài vì chạy mà rối loạn, che khuất bên mặt.
Sở Du nhíu nhíu mày: “Hầu gia lại định diễn cái gì vậy?”
Tần Tranh bỗng nhiên vươn tay ra, chế trụ hai vai Sở Du, lấy dũng khí nói: “Nhị gia, ngài giữ đứa bé này lại đi.”
Sở Du có chút ngoài ý muốn nhìn Tần Tranh.
Tần Tranh há to miệng, cảm thấy mình nên nói cái gì đó, thế nhưng lại không biết phải nói như thế nào, đành phải ngượng ngùng buông tay ra. Chuẩn bị tinh thần bị Sở Du cự tuyệt rồi, nhìn chén thuốc trên mặt đất, trong lòng chợt thấy không thể làm gì nữa.
Sở Du nửa ngày mới mở miệng phân phó nói: “Thu Nguyệt, ngươi xử lý chỗ này đi, lại sắc một chén thuốc tới đây.”
Tim Tần Tranh như bị đưa vào hầm băng, rốt cục vẫn là…
Thu Nguyệt từ bên ngoài ngó đầu vào, trông thấy mảnh sứ vỡ cùng nước thuốc đầy đất, không khỏi hỏi: “Nhị gia? Ngài sao lại làm vỡ chén thuốc rồi, cái này... Ta lại đi bưng cho ngài một bát thuốc an thai tới.”
Thuốc an thai? Không phải thuốc sẩy thai à? Tần Tranh bỗng nhiên ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn về phía Sở Du.
Sở Du tựa như không trông thấy y, nhìn Thu Nguyệt khẽ vuốt cằm.
Đáy mắt Tần Tranh chợt hiện lên mừng rỡ, nhịn không được nói: “Ngươi không phải…”
Sở Du mặt mày lạnh lẽo: “Mười vạn lẻ hai đồng, gia còn phải ghi sổ.” Chưa từng thiếu ngươi phí qua đêm, đứa nhỏ này theo lý là của mình, người ngoài muốn giữ hay muốn bỏ đều không được phép nhúng tay vào, chính là ta thay đổi thất thường đấy, thì sao? Suy nghĩ này, chẳng có gì là lạ cả.
Tần Tranh lần đầu cảm thấy bộ dáng già mồm át lẽ phải của Sở Du cũng không hề đáng ghét như trong ấn tượng.
Hoàn chương